Chương 191: Khôi phục chiếc điện thoại
Trong lúc Viên Mục Dã đang không thể tin nổi thì đã thấy Trương Khai toàn thân khét lẹt đang đi về, trong tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại màu đen. Viên Mục Dã vội chạy đến giúp Trương Khai cởi bộ quần áo đã cháy khét ra để kiểm tra, cậu phát hiện ngoại trừ quần áo bị cháy thì trên người Trương Khai không hề có một vết thương nào…
Cậu không hề nói quá đâu. Lúc Viên Mục Dã cởi quần áo cho Trương Khai thì tay còn thấy hơi nóng, nhưng Trương Khai lại như không hề có việc gì. Hình như trước đây Viên Mục Dã đã từng nghe mọi người nói về bản lĩnh của Trương Khai, nhưng lúc đó họ nói bóng gió nên trong lúc nhất thời cậu không nghĩ tới là lại có liên quan đến lửa.
Dường như Trương Khai cũng sợ mình sẽ làm Viên Mục Dã bị bỏng, nên vội vàng kêu lên: “Viên, anh không cần để ý đến tôi đâu, anh thử nhìn xem chiếc điện thoại này thế nào rồi? Còn dùng được nữa không?!”
Viên Mục Dã bèn dùng tay áo đỡ chiếc điện thoại, không biết dưới nhiệt độ cao như vậy nó có bị hỏng hay không! Tằng Nam Nam lấy một chiếc khăn lông bọc điện thoại lại và nói: “Chờ nó nguội rồi xem, pin chưa nổ chứng tỏ chưa đến mức chịu nhiệt cực hạn của điện thoại, quay về sửa lại một chút chắc là ổn thôi…”
Dường như tất cả người số 54 đều đã quen với việc Trương Khai “lấy hạt dẻ trong lò lửa”, ngoại trừ Viên Mục Dã… Sau lưng mọi người lúc này truyền đến tiếng xe cứu hỏa, cả nhóm quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe cứu hỏa màu đỏ đang chạy nhanh về phía này.
Dưới sự hợp sức của hai vòi nước chữa cháy, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt, nhưng chiếc xe chở hàng của ông chủ Tiểu Vương cũng đã bị đốt trơ khung, điều duy nhất có thể ăn mừng là không có người bị thương trong sự cố này.
Sau khi người của số 54 trở về khách sạn, họ rất sốt ruột muốn biết chiếc điện thoại còn dùng được nữa hay không, không ngờ đúng lúc này Từ Lệ lại gọi đến… Thật ra sáng hôm nay Từ Lệ đã gọi cho Viên Mục Dã hai lần rồi.
Bởi vì không thể tiết lộ hành tung của bọn họ nên Viên Mục Dã chỉ nói đại khái là mình dẫn đồng nghiệp ở số 54 đi dạo khu ngắm cảnh, dù sao Từ Lệ là đến làm việc còn bọn họ thì không. Đương nhiên, Viên Mục Dã cũng không nói thẳng như vậy, cậu chỉ bảo nhóm Từ Lệ hãy nghỉ một ngày, có chuyện gì thì để mai nói cũng không muộn…
Còn về chiếc điện thoại kia, Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm nghiên cứu xong đều cảm thấy hơi khó giải quyết, trong tình huống bình thường thì việc khôi phục dữ liệu di động đối với họ không hề khó, nhưng bây giờ do điện thoại bị nóng khiến mạch điện bị hỏng, có thể thành công chữa nó hay không còn phải xem vận may.
Lúc ăn cơm tối, vì Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam còn đang sửa chữa chiếc điện thoại nên Viên Mục Dã với Trương Khai lái xe ra ngoài mua đồ ăn. Trương Khai đã đổi một bộ quần áo khác, bộ quần áo lúc trước đã bị lửa đốt thành than, gần như chạm vào là nát, làm hại Trương Khai suýt nữa phải khỏa thân về khách sạn.
Viên Mục Dã tò mò nhìn Trương Khai, cậu hỏi: “Thằng nhóc này giấu cũng kín nhỉ! Sao tôi không hề nhận ra cậu lại có khả năng này chứ?”
Trương Khai hơi lúng túng đáp: “Bởi vì tôi vẫn luôn không có dịp để nói… Viên, anh không giận tôi vì không nói cho anh biết đấy chứ?”
Viên Mục Dã không phải là người thích oán trách người khác vì chuyện không đáng, thế là cậu nở một nụ cười: “Làm sao lại thế, nghĩ lại cũng tốt mà, cậu có thể tự do đi trong lửa…”
Không ngờ Trương Khai lại liên tục thở dài: “Tốt cái gì chứ! Bởi vì chuyện này mà từ bé tôi đã bị người khác coi như quái vật, mẹ tôi càng là năm câu ba điều yêu cầu tôi không được nói dị năng của mình cho người ngoài biết. Nhưng anh cũng biết tính cách của tôi đấy, tôi luôn thích kết giao bạn bè, một khi vui lên thì cái gì cũng nói mà còn thường xuyên gặp rắc rối, năm đó cha mẹ tôi phải dẫn theo tôi chuyển nhà vài lần…”
Viên Mục Dã đúng là không biết loại cảm giác này, cậu bèn nhẹ nhàng an ủi: “Cậu vẫn tốt mà, ít nhất còn có người em họ Hoắc Nhiễm ở bên cạnh, không giống tôi…”
Không ngờ Trương Khai hừ nhẹ một tiếng: “Đừng nhắc đến thằng nhóc đấy, nó trời sinh đã nhát gan, lần đầu tiên Hoắc Nhiễm biết năng lực của tôi thì nó vẫn chưa đến năm tuổi, nó bị dọa đến tận nửa tháng không dám nói chuyện với tôi… Cứ thấy tôi là chạy.” Trương Khai nói đến đây bèn cười gian rồi bảo: “Đây cũng là vết nhơ trong tuổi thơ của Hoắc Nhiễm, giờ mà nhắc đến chắc nó sẽ trở mặt.”
“Lúc đầu làm thế nào cậu phát hiện ra mình không sợ lửa?” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Trương Khai cười vui vẻ: “Cũng may mà tôi không sợ lửa, nếu không bây giờ không chết cũng tàn rồi… Lúc ấy tôi khoảng tầm sáu bảy tuổi, Tết năm đó đi theo cha mẹ về nhà bà ngoại để chúc Tết, nhưng do ham chơi nên tôi đã đốt căn phòng, đến khi người lớn phát hiện thì lửa đã cháy to đến mức không thể khống chế được nữa. Người ở nông thôn lúc đó làm gì biết gọi 119 nên chỉ đành nhìn căn nhà dần dần bị thiêu rụi.
Viên Mục Dã giật mình: “Đừng nói với tôi là cậu vẫn luôn trốn trong phòng đấy nhé?”
“Đương nhiên là không rồi, kể cả tôi không sợ lửa, nhưng bị ngạt cũng đủ chết! Lúc đó tôi thấy mình gây tai họa thì sợ đến mức trèo qua cửa sổ phía sau, nhưng đến cả tôi cũng không biết quần áo trên người mình đã cháy sạch, chỉ còn lại một chiếc đồng hồ điện tử đã bị nung đến biến dạng trên cổ tay. Sau đó tôi nghe thấy mẹ khóc quá thảm thiết thì không đành lòng mà vòng ra phía trước rồi gọi mẹ… Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ ánh mắt của mấy người ở đấy, đặc biệt là hai ông cậu, nhìn thấy tôi mà cứ như nhìn thấy ma.” Trương Khai nói với giọng hơi bất đắc dĩ.
Viên Mục Dã tiếp tục truy hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Cha mẹ cậu có dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra không?”
Trương Khai nhăn nhó cười bảo: “Sao lại không chứ? Tôi bị giày vò từ đầu đến chân, hết lấy máu lại châm kim, nhưng kết quả tôi hoàn toàn bình thường… Còn vì cái gì mà tôi không sợ lửa thì bác sĩ cũng không giải thích được.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã mang đồ ăn về tới phòng khách sạn, không ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô của Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là bọn họ đã khôi phục được dữ liệu trong điện thoại.
Viên Mục Dã hoàn toàn không rõ trong chiếc điện thoại đó có thứ gì, cậu bèn nói với Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm: “Đúng lúc quá, mọi người ăn cơm trước đi…”
Thế nhưng Hoắc Nhiễm lại bảo: “Vừa phục hồi xong, cứ xem trước thứ bên trong điện thoại đi, ăn cơm chậm một chút cũng chẳng sao.”
Viên Mục Dã vừa muốn nói gì đó thì lại nghe Đoàn Phong trầm giọng hô: “Tất cả đều không đói đúng không? Mau đi ăn cơm đi!”
Viên Mục Dã lập tức nhìn Đoàn Phong bằng ánh mắt cảm kích, không ngờ sau khi Đoàn Phong đuổi hết mọi người đi thì anh ta lại tự mình ở lại…