Chương 190: Lấy hạt dẻ trong lò lửa
Không ngờ người đàn ông đó nghe xong lại không hề động lòng, anh ta còn làm ra vẻ rất đường hoàng: “Chỗ này của tôi không buôn bán điện thoại, chỉ có ốp lưng thôi…”
Hoắc Nhiễm lập tức bực mình, cậu ta giở giọng ngang ngược: “Anh tốt nhất đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chúng tôi đã có thể tìm đến đây thì tức là đã thăm dò được việc anh lấy được chiếc điện thoại đó! Chúng tôi không báo cảnh sát là do thật lòng muốn mua lại nó, nếu như anh vẫn còn ở đây tiếp tục giả vờ, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát!”
Người đàn ông này cũng không phải dạng vừa, anh ta nghe Hoắc Nhiễm nói như vậy thì lập tức đứng lên và nói với khí thế dữ tợn: “Thằng nhóc, mày nghĩ lông mày đủ dài rồi à? Định đầu gấu với ai ở đây thế?”
Hoắc Nhiễm đang định nổi sung thì đã bị người khác kéo lại, cậu ta quay người nhìn thì phát hiện đó là mấy người Đoàn Phong… Người đàn ông kia thấy lại có bốn người tiến vào thì biến sắc mặt, anh ta biết nhóm người này có chuẩn bị mà đến.
Sau khi đi vào, mặc dù Đoàn Phong vẫn luôn nở một nụ cười chân thành nhưng trên người lại toát ra sát khí, vừa nhìn đã biết là kẻ không dễ chọc vào, hơn nữa mấy người đi cùng anh ta mặt mũi đều âm trầm, người đàn ông kia vừa rồi còn phách lối trong nháy mắt đã xẹp xuống.
“Mãnh Tử đúng không? Chúng tôi được Ngụy Tam Nhi giới thiệu đến…” Đoàn Phong tươi tỉnh nói, sau đó anh ta lấy tờ thông báo tìm kiếm ra và đẩy nó đến trước mặt đối phương: “Ngụy Tam Nhi nói là anh đã mua chiếc điện thoại này, cho nên anh hãy nhìn kĩ một chút xem rốt cuộc có nhìn thấy nó hay không?”
Mãnh Tử nghe thấy chuyện này còn dính đến Ngụy Tam Nhi thì mắng nhỏ một câu thằng khốn, sau đó anh ta quay lại lấy một quyển sổ nhỏ ra nhìn một chút rồi nói: “Đúng là tôi đã mua chiếc điện thoại này, nhưng mấy người đến muộn rồi, lúc sáng sớm đã có người mua nó.
Viên Mục Dã nghe xong rất thất vọng, cậu cảm thấy như có một đôi tay vô hình đang liên tục điều khiển mọi chuyện, nó khiến bọn họ cách chân tướng lúc xa lúc gần…
Đoàn Phong không thèm để ý mà nói luôn: “Bán rồi? Không sao… Chỉ cần anh cho chúng tôi biết cách liên lạc với người đó là được.”
Mãnh Tử đang muốn nói gì đó thì bị Đoàn Phong cắt ngang, anh ta chỉ vào Viên Mục Dã đang đứng sau lưng và bảo: “Đây là cảnh sát Viên, nếu anh còn muốn cái cửa hàng nhỏ này được kinh doanh tiếp, vậy thì hãy nghĩ thật kĩ nên trả lời vấn đề này thế nào.”
Những lời này của Đoàn Phong lại rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, nếu đổi thành Viên Mục Dã thì chắc chắn không thể nói được như thế, nhưng tình huống bây giờ dường như cũng chỉ có uy hiếp mới có tác dụng…
Quả nhiên, Mãnh Tử do dự một chút sau đó tiện tay viết lên tờ giấy một dãy số điện thoại di động và tên cửa hàng: “Thằng này là ông chủ Vương, chủ cửa hàng trang sức ở cuối phố, sáng nay tôi đã bán chiếc điện thoại cho nó. Tôi đã thu được năm trăm tệ, mấy người đưa tôi tầm đấy, sau đó bảo tên đó đến đây tôi trả lại tiền là được.”
Đoàn Phong không nhiều lời mà đặt ngay 500 tệ xuống, sau đó dẫn mọi người rời khỏi cửa hàng…
Khi mấy người bọn họ đi vào cửa hàng trang sức mà Mãnh Tử đã nói, bên trong chỉ có một cô gái trẻ đang trông coi, cô bé thấy đột nhiên có nhiều người như vậy tiến vào thì vội đứng lên hỏi: “Mọi người… Cần gì ạ?”
Viên Mục Dã thấy là một cô gái trẻ thì ôn hòa hỏi: “Ông chủ của cô đâu? Bọn tôi là bạn từ chỗ khác đến chơi…”
Khuôn mặt Viên Mục Dã luôn có lực tương tác mạnh, hơn nữa lại khá đẹp trai, cô gái lập tức đỏ mặt trả lời: “Anh Vương vừa ra ngoài mua hàng, hay là anh gọi cho anh ấy thử xem.”
Viên Mục Dã lấy số điện thoại mà Mạnh Tử đã cho ra và hỏi: “Đây là số điện thoại mà anh ta đang dùng hả?”
Cô gái trẻ nhìn thoáng qua rồi gật đầu, sảng khoái đáp: “Dạ, đúng là nó…”
Không ngờ Viên Mục Dã gọi cho đối phương mà mãi không thấy nghe máy, cô gái kia thấy Viên Mục Dã thất vọng thì tốt bụng nhắc: “Có thể anh ấy đang chuyển hàng lên xe nên không nghe thấy, điện thoại của anh ấy thường đặt ở trên xe. Nếu mọi người có việc gấp cần tìm thì tôi có thể cho địa chỉ nhập hàng, cách đây không xa lắm đâu!”
Sau đó dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của cô gái, bọn họ nhanh chóng tìm được một siêu thị bán buôn nhỏ và đúng là họ tìm được ông chủ Tiểu Vương đang ở chỗ này chuyển hàng vào sau cốp xe.
Vẫn là lý do như lúc trước nhưng lần này ông chủ Tiểu Vương rất dễ nói chuyện, đặc biệt khi cậu ta nghe được Mãnh Tử sẽ trả tiền cho mình thì lập tức đồng ý trả chiếc điện thoại cho bọn họ.
Cũng không phải ông chủ Tiểu Vương dễ dàng tin tưởng mấy người Viên Mục Dã như vậy, đó là do bọn họ đã nhắc đến Mãnh Tử trước… Nếu mấy người Viên Mục Dã đã có thể tìm được cậu ta thì chắc chắn là do Mãnh Tử đã nói, nếu như Mãnh Tử không muốn trả lại tiền thì cũng không đưa địa chỉ và số điện thoại của Tiểu Vương cho mấy người Viên Mục Dã.
Lúc đầu tất cả đều rất thuận lợi, ông chủ Tiểu Vương cũng đồng ý đưa điện thoại cho bọn họ, không ngờ đúng lúc này có mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ đi ra từ một cửa hàng, trong tay của bọn chúng cầm “Pháo nổ”, vừa đi vừa ném… Bọn trẻ còn đùa cợt lẫn nhau.
Không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, một đứa bé trong đó ném quả pháo đúng vào cốp sau chiếc xe của ông chủ Tiểu Vương, sau một tiếng đoàng rất giòn, đồ vật trong cốp nhanh chóng bắt lửa…
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không biết trong xe của ông chủ Tiểu Vương chở những thứ gì mà cháy rất nhanh, khi cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì cả chiếc xe đã bị lửa bao trùm.
Mặc dù Viên Mục Dã hơi ngây ra một lúc, nhưng cậu lập tức nhớ đến chiếc điện thoại kia, bèn vội vàng hỏi ông chủ Tiểu Vương: “Chiếc điện thoại kia ở đâu?”
Ông chủ Tiểu Vương tái mặt chỉ vào chiếc xe đang bốc cháy và nói: “Trong ngăn chứa đồ…”
Viên Mục Dã vỗ gáy một cái, sau đó vội vàng quay về xe lấy bình cứu hỏa để chuẩn bị dập lửa. Tiếc là ngọn lửa quá lớn, kể cả Viên Mục Dã có bình cứu hỏa cũng không thể đến gần.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì… Sự thất vọng trong lòng Viên Mục Dã không thể nào hình dung được, nó giống như một người sắp sửa thành công lại đột nhiên thua hết tất cả. Cuối cùng Viên Mục Dã đành phải ném chiếc bình cứu hỏa đã dùng hết xuống đất để trút giận.
Không ngờ đúng lúc này, Trương Khai đột nhiên đi sượt qua người Viên Mục Dã, cậu ta đi quanh chiếc xe vẫn đang cháy rừng rực, sau đó dùng tay không mở chiếc cửa xe đã hơi biến dạng.
Lúc đó do sợ chiếc xe phát nổ, cho nên ngoài người của số 54 ra thì toàn bộ đã lùi đến nơi tương đối an toàn, hơn nữa do xung quanh cuồn cuộn khói đặc nên không có người ngoài nhìn thấy cảnh này…
Viên Mục Dã thoáng kinh ngạc rồi định tiến lên kéo Trương Khai ra nhưng lại bị Hoắc Nhiễm giữ chặt lấy, cậu ta nói nhỏ: “Không sao đâu, anh ta đi lấy điện thoại.”
Vừa rồi Viên Mục Dã cầm bình cứu hỏa mà còn không vào gần được, điều này nói lên nhiệt độ của đám cháy chắc chắn phải hơn 500 độ C, tại sao Trương Khai có thể dùng tay không mở cửa xe đang nóng rực đó được?