Chương 194: Cùng một khuôn mặt
Đúng như những gì Viên Mục Dã phán đoán, vị trí đó tương đối vắng vẻ, cho dù là ban ngày cũng rất ít du khách, càng không nói đến đêm hôm khuya khoắt...
Trong tình huống bình thường, vào ban đêm khu vực được chụp ảnh kia sẽ bị đóng lại, cho nên sau khi Viên Mục Dã dừng xe đã leo qua tường nhảy vào bên trong, hơn nữa hiện giờ cũng gần Tết rồi nên chẳng thấy bóng dáng người bảo vệ nào.
Sở dĩ Viên Mục Dã đêm hôm khuya khoắt mới đi đến bãi sông, thứ nhất là vì cậu muốn xem hiện trường có lưu lại manh mối gì hay không, thứ hai là muốn đọc từ trường tư duy của người bị hại lưu lại nơi này, bởi vậy đây là khoảng thời gian tốt nhất.
Căn cứ theo vị trí ghi nhớ, Viên Mục Dã nhanh chóng tìm được chỗ bãi sông mà Hồng Huy đã quay đoạn video kia, có điều muốn từ chỗ này đi sang bờ sông bên kia không hề dễ. Cậu tìm một vòng, phát hiện xuôi về phía hạ du khoảng hơn ba trăm mét có một cây cầu treo nhỏ bắc qua sông.
Nhưng khi bước lên cậu mới phát hiện ra, cây cầu treo này đã nhiều năm không được sửa chữa, bên trên còn biển cảnh báo “Cấm đi qua”. Nhưng không còn cách nào khác, cậu cũng không thể nào lội sông sang bờ bên kia được, nên đành cắn răng nắm chặt dây thừng hai bên rồi từ từ đi về phía trước...
May là, mặc dù Viên Mục Dã không được tính là nhẹ như yến, nhưng so với Đại Quân hay Trương Khai thì vẫn nhẹ hơn nhiều. Dù cây cầu treo này đã mục nát, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được sức nặng của Viên Mục Dã.
Đi sang bờ sông bên kia, nhất thời Viên Mục Dã chưa tìm được vị trí chuẩn xác, bởi vì khoảng cách trong video cũng khá xa nên vị trí hung thủ ra tay rất mơ hồ. May mà đúng lúc này, ở gần đấy bỗng xuất hiện hai bóng người, cậu thấy thế thì lập tức bước nhanh đến...
Tuy Viên Mục Dã chưa từng gặp Diệp Kiến Hóa nhưng cậu đã tìm hiểu trước về tay này trên mạng, cho nên cậu nhanh chóng nhận ra một trong hai người kia chính là Diệp Kiến Hóa, chủ tịch tập đoàn Kiến Hóa. Người còn lại vẫn luôn đội mũ chống nắng đứng bên cạnh ông ta, Viên Mục Dã vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ người đó.
Nhìn quan hệ giữa họ lúc này vô cùng hài hòa, không ai có thể ngờ được chỉ một lúc nữa một người trong đó lại biến thành sát thủ lạnh lùng... Đừng nói là Viên Mục Dã, có lẽ ngay cả Diệp Kiến Hóa cũng không nghĩ ra được.
Biến cố diễn ra trong nháy mắt, lúc đó Diệp Kiến Hóa đang quay lưng về phía người kia nhìn ra xa xa, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc rung động trước cảnh sắc nơi đây, không hề mảy may biết rằng người đứng sau lưng mình đã giơ cao tảng đá trong tay, chuẩn bị đập xuống đầu ông ta.
“Bộp” một tiếng, đối phương hẳn là đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng Diệp Kiến Hóa bị đập mạnh cũng không chết ngay, mà ngã xuống đất giãy giụa một lúc.
Người kia từ từ tháo mũ che nắng xuống, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt Diệp Kiến Hóa, đồng thời cũng khiến Viên Mục Dã kinh ngạc... Diệp Kiến Hóa vươn tay ra kinh ngạc muốn bắt lấy người kia, nhưng tiếc rằng lúc này ông ta đã không còn sức làm điều gì nữa.
Tuy Diệp Kiến Hóa không còn năng lực phản kháng, nhưng đối phương cũng không vì thế mà bỏ qua cho ông ta, gã ngồi lên người Diệp Kiến Hóa rồi dùng tảng đá trong tay đập liên tiếp xuống đầu ông ta... Dù sao cũng là thân thể máu thịt, sau vài cú đập Diệp Kiến Hóa đã tắt thở.
Viên Mục Dã nhìn khung cảnh trước mặt theo cái chết của Diệp Kiến Hóa mà tan biến, nhưng cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt kia không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu... Không phải là vì bóng dáng người kia đáng sợ, mà vì gương mặt của người đó giống hệt như Diệp Kiến Hóa.
Điều này khiến Viên Mục Dã hơi bất ngờ, nếu như chỉ hơi giống nhau thì không nói làm gì, nhưng theo như Viên Mục Dã thấy thì hai người này không chỉ có nét giống nhau, mà phải gọi là giống nhau như đúc.
Theo lý thuyết, trên đời này cho dù có là song sinh, chỉ cần bạn quan sát thật kĩ nhất định sẽ phát hiện ra điểm khác biệt, bởi vì trên thế gian này không thể nào có người nào giống người nào một trăm phần trăm được.
Nhưng trong ảo cảnh vừa rồi, khuôn mặt của hai người kia giống nhau như đúc, nếu như nhất định phải chỉ ra điểm khác nhau giữa hai người... thì đó chính là ánh mắt, ánh mắt của bọn họ không giống nhau, bởi vậy có thể thấy hai người này có tính cách khác biệt.
Viên Mục Dã cứ thế ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những hình ảnh kia, đương nhiên cậu biết đó không thể nào là Diệp Kiến Hóa giết chết Diệp Kiến Hóa được! Trong hai người nhất định có một người là giả, nhìn tình hình hiện tại, thì khả năng cao người bị giết là Diệp Kiến Hóa thật!
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã định quay người rời đi, cậu phải nhanh chóng quay về bảo Tằng Nam Nam xác nhận xem chủ tích tập đoàn Kiến Hóa có phải vẫn còn sống hay không... Không ngờ đúng lúc cậu xoay người thì thấy một bóng người không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào.
Nếu như không phải ảo cảnh vừa nãy đã tan biến, Viên Mục Dã còn thật sự cho rằng bóng người kia không hề tồn tại! Đối phương lặng yên không một tiếng động xuất hiện, chẳng biết đã đứng sau lưng cậu bao lâu rồi, ngay cả người có thính lực tốt như Viên Mục Dã cũng không phát hiện ra sự tồn tại của gã.
“Điện thoại đâu?” Một giọng nói quen thuộc từ nơi không xa truyền đến.
Lúc này Viên Mục Dã đã đoán ra thân phận của đối phương, nên móc chiếc điện thoại hỏng trong túi ra ném cho người đó: “Đây chính là điện thoại của Hồng Huy, có điều vì sự cố ngoài ý muốn mà bị cháy hỏng rồi!
Gã đàn ông mắt phượng nhận điện thoại nhìn một lúc rồi nói: “Nội dung bên trong đâu?”
“Được cho là ảnh bình thường nên bị xóa rồi...” Viên Mục Dã nói
Người đàn ông mắt phượng nhíu mày: “Bị coi là ảnh bình thường? Nói như vậy là mày đã biết những bức ảnh đó không bình thường?”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Đây không phải là nhìn con rận trên đầu người trọc à? Nếu như chỉ là ảnh chụp bình thường mày sẽ tốn nhiều công sức đến thế ư? Hiện giờ điện thoại đã trả cho mày rồi, những người từng cầm nó cũng không xem được những bức ảnh kia, cho nên mày không cần tiếp tục giết người nữa!”
Đối phương cười trầm: “Này cậu đàn em, mày cũng quá ngây thơ rồi đấy? Dựa vào cái gì mà tao phải tin mày? Giết hay không cũng không do mày quyết định...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy... Theo như bọn tao điều tra, ngay cả hai người bị giết đầu tiên là vợ chồng Hồng Huy cũng không biết ảnh họ chụp có vấn đề gì, chứ đừng nói là những người sau đó. Thật ra chỉ cần mày suy nghĩ một chút là biết, việc giết họ hoàn toàn không cần thiết.”
Gã đàn ông mắt phượng nghe xong không lên tiếng, gã vẫn cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Nói rất có đạo lý, bọn chúng chết đúng là có hơi oan uổng... Nếu bọn chúng không biết gì còn phải chết, vậy có phải tao cũng không nên tha cho người biết nhiều chuyện như mày không?”
Viên Mục Dã vốn không ngờ sẽ gặp gã ở đây cho nên không mang theo thứ gì phòng thân trên người, nếu như bị đối phương đánh gục ở nơi rừng núi hoang vắng này... có lẽ cậu sẽ phải chịu kết cục giống như Diệp Kiến Hóa, ngay cả thi thể cũng không được tìm ra.