Chương 201: Quái vật
Những người còn lại trong nhà ăn quay ra nhìn nhau, không biết rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Viên Mục Dã kéo Đoàn Phong đi thẳng đến phòng thí nghiệm của tổng giám đốc Lâm. Lúc bước vào, cậu còn đang cố gắng bình phục cảm xúc của mình, mãi cũng không nói thành lời.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã hơi khác thường bèn hỏi dò: “Xảy ra chuyện gì à?”
Viên Mục Dã cố hết sức để mình bình tĩnh lại trước, cậu hít thở một chốc rồi mới hỏi: “Canh dinh dưỡng mà lão Lâm pha chế cho tôi có những thành phần gì vậy?”
Đoàn Phong cau mày: “Sao đột nhiên lại nhớ tới hỏi vụ này?”
“Canh dinh dưỡng mà lão Lâm pha chế cho tôi có những thành phần gì?” Viên Mục Dã lạnh lùng lặp lại lần nữa.
Cuối cùng Đoàn Phong chỉ đành thở dài, nói: “Thật ra tôi và lão Lâm vốn không định nói cho cậu biết chuyện này, bởi vì chỉ cần anh ấy tìm được cách giải quyết, tình trạng này của cậu sẽ biến mất hẳn…”
Lòng Viên Mục Dã lập tức như tro tàn, xem ra cậu đã đoán đúng. Lúc trước, mặc dù loại virus kia không lấy mạng của cậu, nhưng đã hoàn toàn thay đổi cậu ở mặt nào đó.
“Tại sao không nói với tôi?” Viên Mục Dã hỏi với sắc mặt u ám.
Đoàn Phong đáp bằng vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vì sợ cậu biết sẽ như thế này đấy.”
“Mẹ nó, anh không nói với tôi thì tôi sẽ không như thế này sao!!?” Viên Mục Dã đột nhiên hét lên.
Đoàn Phong nhận thấy Viên Mục Dã thật sự tức giận, vì thế khẽ nhún vai giải thích: “Lúc trước bệnh trạng của cậu cũng không rõ ràng, trừ kén ăn ra thì cũng không có phản ứng gì quá mức kịch liệt với máu. Lão Lâm và tôi đều cho rằng trước khi anh ấy nghiên cứu ra đúng thuốc trị bệnh, nên cố hết sức để cậu sống như một người bình thường, cho nên mới lừa cậu. Nhưng hiện giờ xem ra, phán đoán của chúng tôi trước kia hơi sai lầm. Khát vọng của cậu với máu đang tăng dần từng chút một.”
Viên Mục Dã ngồi phịch xuống ghế như hết hơi hết sức, cậu dùng một bàn tay che hai mắt lại: “Bây giờ tôi còn có thể được coi là con người không?”
“Nói vớ vẩn cái gì thế? Cậu không phải người thì ai là người?” Đoàn Phong dở khóc dở cười.
Lý do cảm xúc của Viên Mục Dã dao động lớn như vậy hoàn toàn là bởi vì từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình là kẻ khác loài, cho nên nhiều năm nay cậu vẫn luôn cố gắng ngụy trang bản thân để mọi người cảm thấy cậu là một người bình thường.
Nhưng hiện giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cậu cảm thấy sự cố gắng nhiều năm nay của mình đều uổng phí. Kết quả chẳng qua là từ một kẻ khác loài biến thành một con quái vật mà thôi! Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng làm cậu vốn chẳng thể nào bình tĩnh nổi để đối mặt với chuyện này.
Viên Mục Dã mất kiểm soát cũng làm Đoàn Phong trở tay không kịp, anh không biết nên xoa dịu Viên Mục Dã như thế nào. Ngẫm nghĩ một lát, Đoàn Phong đột nhiên hỏi: “Đã bao lâu cậu không ăn gì rồi?”
Vừa nghe Đoàn Phong hỏi như vậy, Viên Mục Dã lập tức nhớ tới cảnh trong chiếc xe đông lạnh kia, nỗi lòng vừa mới bình tĩnh lại trở nên nóng nảy. Đoàn Phong thấy thế nên cũng không hỏi nhiều nữa mà vội gọi điện thoại cho Trương Khai, bảo cậu ta nhanh chóng bưng canh dinh dưỡng mà đầu bếp Lưu chuẩn bị cho Viên Mục Dã lại đây.
Không bao lâu sau, Trương Khai bưng một bát canh dinh dưỡng đen sì sì đi đến. Sau khi vào, cậu ta vừa định hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại thấy Đoàn Phong nói với mình bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Để đồ xuống, cậu... đi ra ngoài!”
Có lẽ những người còn lại đều ở ngoài cửa, chỉ chờ Trương Khai đi ra rồi báo lại tình hình cụ thể trong phòng thí nghiệm, ngờ đâu Trương Khai “bỏ mình” thẳng cẳng, chẳng nghe được tí tẹo nào đã bị đuổi luôn ra ngoài.
Trương Khai vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Ra ngoài thì ra ngoài, dữ dằn cái gì chứ!”
Sau khi Trương Khai ra ngoài, Đoàn Phong đẩy canh dinh dưỡng đến trước mặt Viên Mục Dã: “Nhanh uống đi. Lý do bây giờ cậu phản ứng mạnh như vậy là bởi vì cậu quá đói. Tình trạng hiện giờ của cậu hơi đặc biệt, đừng để cơ thể phát tín hiệu nói với cậu rằng nó đói bụng thì cậu mới ăn, phải sắp sẵn thời gian, 8 tiếng đồng hồ ăn một lần. Tôi bảo đảm cậu sẽ không xuất hiện tình huống như hôm nay nữa.”
Viên Mục Dã cam chịu bưng canh dinh dưỡng lên uống một hơi cạn sạch, nhưng trong lòng vẫn thật sự không nắm chắc về lời nói của Đoàn Phong. Bởi vì loại cảm giác này quá kích thích, đã ghi dấu ấn sâu sắc trong trí nhớ của cậu. Cậu cũng không dám bảo đảm lần sau mà gặp lại “cảnh tượng hoành tráng” như thế thì mình sẽ có phản ứng gì…
Uống xong canh dinh dưỡng, Viên Mục Dã cảm nhận được rõ ràng mình bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, cũng có thể kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn. Xem ra Đoàn Phong đã nói đúng, là bởi vì cơ thể cậu bị tiêu hao nghiêm trọng nên mới xuất hiện phản ứng mạnh như vậy.
Đoàn Phong thấy cảm xúc của Viên Mục Dã vẫn không khá lắm nên xoay người lấy ra một con dao rọc giấy ở trên bàn, sau đó không thèm để ý mà tự rạch nhẹ một đường trong lòng bàn tay mình. Máu lập tức chảy ra từng giọt một trước mắt Viên Mục Dã.
“Đội trưởng Đoàn! Anh làm gì vậy hả?” Viên Mục Dã khiếp sợ.
Đoàn Phong lạnh lùng nhìn Viên Mục Dã: “Hiện giờ cậu còn cảm giác như vừa rồi khi thấy máu nữa không?”
Viên Mục Dã sửng sốt, sau đó vội xoay người đi lấy gạc cầm máu, ai ngờ ngay khi cậu quay người lại lần nữa thì thấy vết thương trên tay Đoàn Phong liền lại nhanh chóng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Viên Mục Dã lập tức mở bàn tay Đoàn Phong ra quan sát cẩn thận để chắc chắn mình không bị hoa mắt.
Đoàn Phong rút tay về, anh ta lấy băng gạc trên tay Viên Mục Dã lau máu rồi nói lạnh tanh: “Bây giờ cậu còn cảm thấy chỉ một mình cậu là quái vật không?”
“Đội trưởng Đoàn… anh? Tại sao lại như vậy?” Viên Mục Dã kinh ngạc.
Đoàn Phong thở dài: “Cậu nói xem tại sao!? Đương nhiên là có nguyên nhân, có điều đây là một câu chuyện rất dài. Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu. Cậu phải nhớ kĩ, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho rằng mình là quái vật! Cho nên cậu cũng thế! Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu hiện giờ, lúc đầu đúng là hơi khó để chấp nhận, nhưng cậu không thể mãi sa vào kiểu tự phủ định mình như thế, có thời gian làm thế thì thà cậu đi làm chuyện gì có ý nghĩa còn hơn!”
Ngày hôm đó, Đoàn Phong và Viên Mục Dã nói chuyện trong phòng thí nghiệm rất lâu, người trước luôn tự mình làm công tác tư tưởng cho người sau, để Viên Mục Dã có thể bình thản đón nhận sự thật là mình đã “biến dị”.
Giữa chừng Đoàn Phong còn gọi điện thoại cho lão Lâm, nói đơn giản tình trạng hiện tại của Viên Mục Dã cho anh ta nghe. Qua điện thoại, lão Lâm im lặng một lúc rồi mới trầm giọng nói: “Bảo Tiểu Viên nhất định phải ăn uống đúng giờ, đồng thời cậu cũng phải giúp cậu ấy luyện tập cách kiềm chế sự thèm khát với máu.”
Cúp điện thoại, Đoàn Phong khẽ lẩm bẩm: “Toàn nói mấy câu nói suông như kiểu súp gà cho tâm hồn, chẳng ích lợi khỉ gì…”
Lúc ăn cơm tối, dưới sự giám sát của Đoàn Phong, Viên Mục Dã lại uống thêm một bát canh dinh dưỡng mà đầu bếp Lưu đặc biệt nấu riêng cho cậu. Mặc dù chẳng ngon lành gì, những cũng đỡ hơn không ăn rất nhiều.