Chương 219: Bảo đảm gấp đôi
Mặc dù thoạt nhìn thiết bị tìm kiếm này hơi lởm, nhưng đây là cách duy nhất để tìm ra Nozawa, thế là ba người Viên Mục Dã cầm nó chạy khắp nơi trên chiếc du thuyền, bắt đầu mò kim đáy bể.
Vì để không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, bọn họ thống nhất tìm từ tầng cao nhất xuống dưới, thế nhưng thiết bị trong tay Hoắc Nhiễm vẫn không hề có chút phản ứng nào. Nếu lúc này Trương Khai và Đại Quân ở đây, nhất định đã chửi bọn họ vô dụng.
Nhưng Viên Mục Dã lại không nói gì, bởi vì cậu vẫn tin tưởng vào năng lực của Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam, mặc dù điều kiện có hạn, nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ...
Đến khi bọn họ đi vào tầng sáu, lại vô tình gặp phải thuyền trưởng của du thuyền Helios, ông ta đang dẫn người đi thị sát công việc phía sau tua-bin. Không ngờ sau khi nhìn thấy nhóm Viên Mục Dã, ông ta đã ngăn họ lại ra hiệu không cho ba người đi xuống nữa.
Mặc dù Tằng Nam Nam đã dùng tiếng Anh giải thích với ông ta rằng bọn họ là nhân viên điều tra được nước T phái đến đây, trước đó cũng đã nói chuyện với người phụ trách trên thuyền. Nhưng vị thuyền trưởng này vẫn khăng khăng từ tầng sáu trở xuống là phòng tua-bin, kiên quyết không để người ngoài vào khu vực này.
Không còn cách nào, Viên Mục Dã đành bảo hai người kia cùng quay về trước rồi tính tiếp, nếu như thực sự không thể thoả thuận được bằng lời, thì đành để quân đội nước T ra mặt đối thoại. Chờ đến khi bọn họ quay về phòng, đúng lúc gặp Trương Khai và Đại Quân quay về, họ có cầm theo kết quả xét nghiệm mười mẫu máu kia.
Trong số mười người này chỉ có hai người thiếu máu ở mức nhẹ, còn tám người còn lại đều bị thiếu máu trầm trọng, thậm chí còn đến mức phải truyền thêm máu.
Viên Mục Dã nhìn chi tiết hai người bị thiếu máu ở thể nhẹ, một trong hai người đó là người đàn ông sốt cao bốn mươi hai độ kia, người còn lại là một bé gái chín tuổi cũng có dấu hiệu sốt.
“Vì sao người bị sốt lại có dấu hiệu thiếu máu ít hơn?” Viên Mục Dã lẩm bẩm.
Đúng lúc này Đoàn Phong nhận được điện thoại của lão Lâm, nói là đã tìm được người ngư dân kia ở một bến cảng nhỏ của nước láng giềng. Theo như người ngư dân kia nói, thì khi đó ông ta đã nhiều lần cự tuyệt người Nhật Bản kia, nhưng người đó vẫn nhất định muốn mua cho bằng được.
Loài “cá mặt người” vô cùng hiếm thấy ở chỗ họ, bình thường chỉ được nghe qua lời kể của các thế hệ trước. Hơn nữa, chỗ bọn họ còn lưu truyền một điều cấm kỵ, một truyền thuyết có liên quan đến loài cá mặt người...
Tương truyền mấy trăm năm trước, một người ngư dân mang con của mình đi đánh cá dài ngày trên biển. Hai cha con hằng ngày sẽ đem những con cá ngon đi đổi lấy tiền, còn những con có hình dáng kỳ lạ xấu xí thì giữ lại ăn.
Có một hôm, hai người bọn họ bắt được một con cá mặt người ngoài biển, như bình thường bọn họ nấu con cá này lên ăn. Mấy ngày sau người cùng làng hai cha con người kia bắt đầu có người chết, số người chết không ngừng tăng lên, đến cuối cùng toàn bộ làng đó đều chết hết.
Bắt đầu từ đó, trong ngư dân lưu truyền một điều cấm kỵ, đó chính là khi bắt được loài cá mặt người thì nhất định phải ném về biển, bởi vì loài cá đó là hóa thân của “Thần Chết”, người gặp phải sẽ chẳng lành...
Nhóm người số 54 nghe Đoàn Phong nói xong, sắc mặt ai cũng nặng nề, cuối cùng Viên Mục Dã lên tiếng trước: “Nếu như Nozawa là người đầu tiên bị bệnh, vậy thì nguyên nhân có thể là do anh ta đã ăn loài cá này.”
Trương Khai nghe xong vỗ đùi nói: “Người Nhật Bản rất thích ăn đồ sống, sasimi, nhất định anh ta đã không nấu chín con cá cho nên mới bị nhiễm loại ký sinh trùng kia!”
“Sau đó, anh ta lên thuyền đã lây sang cho Emma, Victor... cùng mấy chục người khác.” Tằng Nam Nam nói.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi bảo: “Những người kia chưa chắc đã bị lây nghiễm từ Nozawa, có thể còn đường lây nhiễm khác.”
“Còn đường truyền nhiễm nào khác? Không phải chỉ nắm tay, hắt xì hơi cũng lây nhiễm chứ?” Đại Quân không hiểu.
Đoàn Phong lắc đầu: “Nhất định không phải, nếu không sẽ không chỉ có mấy chục người lây nhiễm như vậy.”
Viên Mục Dã thở dài: “Trước hết vẫn phải tìm ra vị ảo thuật gia kia đã, chỉ có tìm được nguồn lây bệnh thì mới khẳng định được phỏng đoán có đúng hay không, nếu không tất cả đều không chính xác!”
Đoàn Phong vội hỏi cậu: “Đúng rồi, mọi người tìm thế nào rồi? Thiết bị tìm kiếm kia có tác dụng không?”
Viên Mục Dã vừa định nói thì đã bị Hoắc Nhiễm chen vào: “Đừng nói nữa, lúc nãy bọn em gặp nhóm thuyền trưởng người nước ngoài ở tầng sáu, họ nói từ tầng sáu trở xuống là phòng máy quan trọng nên không cho bọn em xuống đó!”
Đoàn Phong hỏi Viên Mục Dã: “Cậu chắc chắn từ tầng sáu trở lên không có gì sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc chắn, bởi vì từ tầng sáu trở lên là không gian mở, nên nếu thực sự có gì đó thì đã tìm ra được rồi. Nhưng từ tầng sáu trở xuống thì khác, nhìn thái độ của thuyền trưởng thì sợ là không dễ gì xuống đó tìm kiếm đâu.”
Đoàn Phong nhìn đồng hồ rồi bảo: “Mọi người đi ngủ đi đã, từ khi lên thuyền chúng ta chưa được nghỉ ngơi gì...” Nói rồi anh ta quay lại bảo với Viên Mục Dã: “Cậu cầm thiết bị tìm kiếm của Nam Nam đi, sau nửa đêm tôi với cậu đi xem sao.”
Viên Mục Dã giật mình hỏi lại: “Lén lút à?”
Đoàn Phong hừ một tiếng: “Bây giờ không để ý được nhiều chuyện như thế, ai biết tay thuyền trưởng kia có giấu hàng cấm gì dưới đó không, nếu không vì sao nhất định không cho các cậu đi xuống đó chứ? Hai chúng ta đi trước, nếu như xác của ba người kia ở dưới đó thật, thì có thể vạch mặt tên thuyền trưởng kia...”
Viên Mục Dã hiểu sở dĩ Đoàn Phong làm như vậy vì anh ta cũng không chắc chắn ba nhân viên gánh xiếc mất tích kia có ở dưới đó hay không, nếu dùng thế lực của quân đội nước T để đi vào điều tra, đến lúc kết quả không có gì... chẳng phải trắng mắt ra à? Cho nên bọn họ muốn xuống đó kiểm tra tình hình trước, coi như bảo hiểm kép đi.
Không bao lâu sau, mấy người Trương Khai bắt đầu thở đều đều, ngay cả Hoắc Nhiễm cứ khăng khăng mình không buồn ngủ lúc này cũng đã ngáy nhè nhẹ.
Viên Mục Dã thở dài: “Xem ra họ đều quá mệt rồi...”
Đoàn Phong cười nói: “Người chứ đâu phải sắt, làm việc liên tục hai mươi mấy tiếng không nghỉ ngơi, không mệt mới lạ.”
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười rưỡi tối, mấy giờ chúng ta đi?”
Không ngờ Đoàn Phong lại trêu cậu: “Cậu cứ ngủ đi, đến giờ tôi sẽ gọi.”
Viên Mục Dã híp mắt nhìn Đoàn Phong, Đoàn Phong bị cậu nhìn đến mức lạnh gáy đành nói: “Không nói cho cậu thời gian chính xác là vì nếu cậu biết giờ thì sẽ không ngủ được, nghe lời, nhanh đi ngủ đi!”