Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 218: Thiết bị theo dõi

Chương 218: Thiết bị theo dõi

Đoàn Phong nghe thấy thế quay lại nhìn Tằng Nam Nam, muốn tham khảo ý kiến của cô ấy, Tằng Nam Nam hiểu ý gật đầu: “Có thể xem thử, nhưng tìm được hay không thì tôi không nắm chắc.”
Nói là làm, suốt đêm đó Tằng Nam Nam kéo cả Hoắc Nhiễm cùng làm một thiết bị tìm kiếm đơn giản. Cùng lúc đó Đoàn Phong cũng thông báo cho tiến sĩ Lâm tình hình của Nozawa, để nước T nhanh chóng điều tra hành trình của anh ta trước khi lên du thuyền, tìm ra người ngư dân đã bán cá cho anh ta.
Còn Viên Mục Dã thì dẫn theo Song Mugla đi kiểm tra bốn mươi lăm hành khách đang nghi nhiễm bệnh. Cậu vẫn luôn không yên tâm về những người này, sợ bọn họ không đợi được đến ngày tìm ra chân tướng sự việc...
Căn cứ theo ghi chép thuê phòng, sức ăn của những người này hầu như đều gấp hai đến ba lần người bình thường, mặc dù Viên Mục Dã không biết ký sinh trùng trong cơ thể họ là gì nhưng nếu cứ ăn như vậy, chỉ sợ rằng càng ăn sẽ càng nuôi đám ký sinh trùng đó khỏe lên.
Sau khi quay lại phòng, Viên Mục Dã tìm Đoàn Phong để bàn bạc, xem có thể liên lạc với tiến sĩ Lâm bảo anh ta đưa nhóm du khách này đi chữa trị trước hay không, có lẽ ký sinh trùng trong cơ thể những người này cũng chỉ là loại thông thường chỉ cần chữa trị kịp thời là có thể khỏi hẳn.
Đoàn Phong thở dài nói: “Từ thái độ của nước T có thể thấy bọn họ sẽ không để khách trên du thuyền lên bờ, đừng nói là bọn họ, trước khi tìm ra chân tướng chúng ta cũng không thể lên bờ được...”
Viên Mục Dã hơi nóng nảy: “Chúng ta không phải là bác sĩ, nếu như không đưa bệnh nhân đi thì làm thế nào để cách ly xử lý được?”
Đoàn Phong đương nhiên hiểu chuyện này, nhưng vấn đề là bọn họ vẫn chưa tìm ra đường lây nhiễm của ký sinh trùng, nếu như cứ đưa người bị bệnh rời khỏi thuyền thì rất có thể sẽ có thêm nhiều người bị lây nhiễm.
Đoàn Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Một tàu lớn thường xuyên chở khách du lịch trên biển không thể nào không có bác sĩ, để tôi gọi Song Mugla đưa tôi đi tìm thuyền trưởng, nhờ ông ta mời một bác sĩ đến!”
Viên Mục Dã thấy cách này cũng được, có bác sĩ sẽ dễ hơn, bọn họ biết cách xét nghiệm xem người bệnh bị nhiễm lại ký sinh trùng gì... Nhưng bọn họ không ngờ rằng vị bác sĩ trên thuyền lại là người Trung Quốc, như vậy càng thuận tiện cho bọn họ trong giao tiếp.
Vị bác sĩ này tên là Triệu Vĩ, thật ra theo đúng chức danh thì anh ta chỉ là trợ lý bác sĩ trên chuyến tàu này mà thôi, bác sĩ chính trên tàu là người Anh, vì ông ta nói hiện giờ ông ta phải đảm bảo sức khỏe cho thuyền trưởng, phó truyền trưởng, lái chính, phó lái và toàn bộ nhân viên trên tàu khỏe mạnh, cho nên ông ta mới cử trợ lý người Trung Quốc đến hỗ trợ nhóm Đoàn Phong.
Đoàn Phong cười nói với Triệu Vĩ: “Xem ra dù là ở đâu thì cũng có phân biệt giai cấp...”
Triệu Vĩ lúng túng: “Các vị yên tâm, tôi cũng có bằng y, có vấn đề gì cứ nói với tôi.”
Đoàn Phong cũng phải đành chịu: “Được rồi, xem ra đây cũng là ý trời, cậu nhất định phải gia nhập tổ bí mật này với chúng tôi rồi!”
Triệu Vĩ không hiểu ngơ ngác nhìn nhóm Đoàn Phong. Thật ra trước đó, mặc dù họ đã nhờ nhân viên du thuyền giúp đỡ, nhưng lại không nói rõ ràng vì sao muốn xem ghi chép của cả những người khác chưa xuất hiện dấu hiện nhiễm bệnh.
Bởi vậy khi Triệu Vĩ biết được nguyên nhân du thuyền bị cấm không cho vào cảng, đã kinh ngạc đến không nói lên lời.
Thật ra cũng không thể trách anh ta, có lẽ phòng y tế trên du thuyền cũng không thể dự đoán được sẽ xảy ra chuyện này, cùng lắm thì khách đi tàu sẽ bị đau đầu, chóng mặt gì đó tìm đến bọn họ, họ cũng chỉ kê ít thuốc hạ sốt bình thường... hiếm khi gặp phải tình huống đặc biệt như thế này.
Im lặng một lúc, Triệu Vĩ mới trầm giọng bảo: “Hay là để tôi làm xét nghiệm máu cho các hành khách bị nhiễm bệnh đã? Phòng y tế trên thuyền có đầy đủ trang thiết bị.”
Đoàn Phong gật đầu: “Được, có điều anh phải chuẩn bị công tác bảo hộ thật tốt, bởi vì đến giờ vẫn chưa rõ đường lây nhiễm sang người của căn bệnh này.”
Sau đó Viên Mục Dã cùng Triệu Vĩ đi lên một phòng khách trên tầng mười hai, phòng này có một người đàn ông quốc tịch Hồng Kông hơn bốn mươi tuổi, thân thể vô cùng gầy gò, sắc mặt cũng trắng đến phát sợ.
Viên Mục Dã lấy cớ trên thuyền tiến hành kiểm tra sức khỏe hành khách, nếu như kết quả xét nghiệm bình thường thì bọn họ có thể xuống thuyền vào nghỉ ngơi ở khách sạn theo lịch trình, sau khi du thuyền được khử trùng xong bọn họ sẽ quay lại tiếp tục lên đường.
Có lẽ thấy lý do này cũng hợp lý, nên người đàn ông Hồng Kông kia cũng không thắc mắc gì. Có điều khi Triệu Vĩ tiến hành lấy máu của ông ta thì phát hiện máu của ông ta rất khó lấy, giống như bị thiếu máu vậy.
Thời điểm Triệu Vĩ lấy máu của người đàn ông kia, Viên Mục Dã đã cẩn thận quan sát da mặt ông ta, mặc dù trắng bệch đến đáng sợ nhưng cũng không có dấu hiệu của “ký sinh trùng dưới da” giống như người chết thứ hai kia.
Không ngờ đúng lúc này, Triệu Vĩ đột nhiên nói với người đàn ông kia: “Quý khách, thân nhiệt của ngài hơi cao, mấy ngày này ngài có cảm thấy cơ thể không khỏe ở đâu không?”
Người đàn ông trung niên nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy ngày trước vẫn bình thường, nhưng từ hôm qua tôi bắt đầu hơi sốt, nhưng không vấn đề gì, chỉ là phản ứng bình thường thôi, bệnh cũ ấy mà.”
Sau đó Triệu Vĩ kiểm tra thân nhiệt của ông ta, không ngờ ông ta sốt đến bốn mươi hai độ...
Trước khi đi Triệu Vĩ không yên tâm hỏi lại: “Quý khách, ngài thực sự không cần tôi cho thuốc hạ sốt sao?”
Người đàn ông trung niên cười nhẹ nhàng, nói: “Không cần, tôi cũng mang thuốc hạ sốt theo.”
Sau khi ra khỏi phòng, Triệu Vĩ dùng vẻ mặt không thể tin được nói: “Đã sốt đến bốn mươi hai độ còn không chịu uống thuốc, cố ra vẻ như mình không có vấn đề gì, sức chịu đựng của người này quá tốt rồi!”
Viên Mục Dã cười: “Có lẽ sức chịu đựng của mỗi người khác nhau, đi... đến căn phòng khác.”
Vì muốn có số liệu tương đối chính xác, cho nên bọn họ không thể chỉ lấy máu của một hai hành khách được, ít nhất cũng phải lấy khoảng mười người. Đến khi bọn họ lấy được đủ số máu cần thiết, Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam cũng đã làm xong thiết bị tìm kiếm.
Sau đó, Viên Mục Dã để Đại Quân và Trương Khai đi theo Triệu Vĩ đến phòng y tế chờ kết quả, còn cậu dẫn theo Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam đi tìm ba nhân viên mất tích của gánh xiếc trên du thuyền.
Trước khi đi tìm, Viên Mục Dã còn mượn điện thoại di động của trưởng đoàn xiếc Steven, gọi điện cho ba người kia, nhưng điện thoại của cả ba đều nằm ngoài vùng phủ sóng. Sau đó Viên Mục Dã còn dùng phần mềm liên lạc mà đoàn xiếc hay dùng không ngừng liên hệ với ba người đó.
Nhưng trong ba người kia, chỉ có ảnh chân dung của Nozawa hiển thị đang online, mà anh ta không hề lên tiếng. Thế là Tằng Nam Nam lập tức định vị vị trí điện thoại di động của anh ta, bởi vì hiện giờ chỉ còn có điện thoại của anh ta là đang mở máy.
Thiết bị tìm kiếm của Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam chế tạo không thể hiển thị trực tiếp vị trí điện thoại di động của Nozawa, mà chỉ khi bọn họ đến gần chiếc điện thoại đó thì thiết bị tìm kiếm mới phát ra tín hiệu thông báo, cách càng gần tiếng báo càng lớn...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất