Chương 223: Sinh sôi
Trong lúc mọi người vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác, Triệu Vĩ đột nhiên đề nghị: “Nếu là loại ký sinh trùng mắt thường có thể nhìn thấy, vậy các anh thử nghĩ cách bắt một con ra xem sao, như vậy mới xác định được hơn mười người khách kia bị lây nhiễm thứ gì!”
Viên Mục Dã nghĩ đây cũng là một cách, nhưng biết bắt từ trên người ai đây? Làm thế nào để mắt được? Đây chính là vấn đề...
Triệu Vĩ thấy Viên Mục Dã do dự, bèn lấy một con dao phẫu thuật cùng một cái kìm cầm máu ra và nói: “Thật ra cũng dễ bắt thôi, không phải anh từng nói đã từng nhìn thấy ký sinh trùng chuyển động bên dưới da của một người khác sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đã từng nhìn thấy, có điều ký sinh trùng kia rất nhanh, di chuyển dưới da được một lúc đã biến mất!”
Triệu Vĩ giơ chiếc kìm cầm máu lên: “Không cần sợ, anh chỉ cần dùng kìm kẹp lại phần da chỗ có ký sinh trùng kia, sau đó dùng dao giải phẫu nhẹ nhàng rạch một vết thương nhỏ, chỉ cần anh có thể nhìn thấy một phần của ký sinh trùng... là có thể dùng kẹp gắp nó ra!”
Viên Mục Dã biết cách này của Triệu Vĩ khá mạo hiểm, nhưng đây là cách nhanh nhất để tìm ra loài ký sinh trùng kia là loại gì. Nhưng còn một vấn đề bọn họ cần phải nghĩ ra cách giải quyết trước, đó chính là theo lời Nozawa thì loài ký sinh trùng này sau khi rời khỏi vật chủ sẽ nhanh chóng tan rã.
Nếu bọn họ không thể giải quyết vấn đề này, thì dù có bắt được một con ký sinh trùng đến khi mang được đến phòng thí nghiệm chắc nó cũng tan thành nước chua rồi.
Cuối cùng Triệu Vĩ đưa ra cách, có thể đặt ký sinh trùng ngâm trong thuốc thử, cho dù ký sinh trùng đã chết rồi, nhưng thi thể sẽ không tan biến nhanh chóng... Viên Mục Dã nghe cách của anh ta cũng ổn, còn việc có thực hiện được hay không thì còn phải xem năng lực của bọn họ.
Mọi người quay lại tầng mười bốn thì Đoàn Phong đã nói chuyện xong với lão Lâm, không ngờ lão Lâm cũng đề nghị bọn họ bắt một con ký sinh trùng, có mẫu vật họ mới có thể nghiên cứu ra cách tiêu diệt loại ký sinh trùng này.
Còn về vị truyền trưởng người Anh kia, lão Lâm sẽ thương lượng cách giải quyết với quân đội nước T, nếu thực sự không thể thương lượng thì chỉ có cách đoạt lại quyền chỉ huy du thuyền đó mà thôi.
Đêm hôm ấy, Viên Mục Dã cùng Đoàn Phong quay lại tầng hai của du thuyền, bởi vì trước mắt, người chưa chết mà có thể nhìn thấy ký sinh trùng dưới da chỉ có Nozawa, nên đành để anh ta chịu thiệt, rạch một vết nhỏ trên người anh ta vậy.
Lần này bọn họ chọn cách xuống tầng hai từ sớm, sau đó trốn ở một góc hẻo lánh chờ thuyền trưởng Jason, lần này bọn họ muốn biết vị thuyền trưởng kia muốn làm gì.
Đến thời gian như ngày hôm qua, vị thuyền trưởng người Anh có thân hình cao lớn đúng giờ đi từ trong thang máy ra, trong tay ông ta vẫn cầm theo túi đồ ăn, nện bước đi về phía căn phòng tạm giam có Nozawa trong đó.
Trước đấy Nozawa cũng đã từng nói với họ, mỗi lần Jason đến anh ta đều cảm thấy mơ màng, đến khi ông ta rời đi anh ta mới tỉnh táo trở lại... Cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa có cơ hội hỏi xem vì sao vị thuyền trưởng này lại muốn giam anh ta ở đây? Bởi vậy Viên Mục Dã và Đoàn Phong cảm thấy chuyện này không đơn giản...
Theo tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lập tức rón rén đi đến trước cửa phòng tạm giam, định thông qua cửa thông gió nghe ngóng tình hình bên trong. Nhưng cửa thông gió kia quá nhỏ, hơn nữa vị trí hai người kia lại lệch sang một bên, nên từ ngoài cửa hai người không nhìn rõ tình hình trong phòng như thế nào.
Mặc dù hai người họ không nhìn rõ bên trong, nhưng có thể nghe được hơi thở của hai người bên trong không ổn định,
Dường như miệng há to nhưng lại thở hổn hển...
Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhìn nhau, trong mắt đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ hai người kia đang “thân mật” với nhau sao? Đúng lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nghĩ đến việc có thể dùng camera điện thoại quay lại, liền từ từ đẩy điện thoại qua ô cửa thông gió quay lại cảnh bên trong, như vậy họ có thể biết hai người kia làm trò gì ở nơi tăm tối tận cùng trong phòng tạm giam này.
Sau đó, Viên Mục Dã ghi lại quá trình kia kéo dài khoảng ba phút, đến khi âm thanh bên trong dần nhỏ đi, cậu mới vội vàng thu điện thoại di động lại rồi cùng Đoàn Phong trốn đi...
Đến khi chắc chắn vị thuyền trưởng người Anh kia đã vào thang máy đi lên tầng trên, bọn họ mới mở video vừa quay lúc nãy ra xem, muốn xem trong ba phút đồng hồ đó video đã ghi lại được những hình ảnh gì... Kết quả không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn thấy đã khiến hai người thiếu chút nữa thì nôn ọe.
Trong video Nozawa cùng với Jason đang há to miệng, từ hai đầu cánh tay một đám ký sinh trùng màu nâu không ngừng bò ra đan xen lẫn nhau, quấn quanh nhau...
Xem hết đoạn video, Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều vô cùng kinh ngạc, một lúc sau Viên Mục Dã mới do dự hỏi: “Hai người họ đang giao phối à?”
Đoàn Phong cười khan: “Chính xác là đám ký sinh trùng trong bụng họ đang giao phối...”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo sao đến giờ Nozawa vẫn chưa chết, hóa ra trong bụng anh ta có con ký sinh trùng chúa!”
Lúc này sắc mặt Đoàn Phong đột nhiên biến sắc: “Hỏng rồi, trên thuyền có thể sẽ có càng nhiều người lây bệnh! Nếu như tôi đoán không nhầm, trong bụng Nozawa là một con đực, còn trong bụng tên người nước ngoài kia là một con cái, sau khi bọn chúng giao phối, gã Tây kia sẽ mang trứng đã có tinh trùng đi lây nhiễm cho người khác...”
“Ừm, điều này có thể giải thích được vì sao vị thuyền trưởng người Anh lại muốn giam giữ Nozawa, đồng thời còn đúng giờ đến đưa thức ăn đồ uống cho anh ta.” Viên Mục Dã nặng nề nói.
Đoàn Phong ngẫm nghĩ rồi đưa ra ý kiến: “Chuyện này tương đối nghiêm trọng, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng quay về tìm lão Lâm tìm cách đối phó, bây giờ tôi ngờ rằng thuyền phó cũng không may mắn thoát khỏi.”
Trên đường quay về, có một vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Viên Mục Dã là con trùng cái kia làm thế nào khống chế được ý thức của thuyền trưởng? Ví dụ như Nozawa, chỉ khi nào tiến hành “giao phối” thì anh ta mới trở nên mơ hồ, còn bình thường vẫn rất tỉnh táo.
Nhưng vị thuyền trưởng kia lại khác, dường như ông ta đã hoàn toàn bị điều khiển! Đây là loại ký sinh trùng gì! Không những có thể ăn thịt con người từ trong ra ngoài mà còn có thể điều khiển ý thức của người đó?
Sau khi lão Lâm nghe Đoàn Phong nói xong tình hình cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta nghĩ một lúc mới nói: “Tôi sẽ phụ trách việc báo cáo chi tiết với quân đội nước T, muộn nhất là chiều ngày mai, người của quân đội sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy của du thuyền. Có điều trước khi đến lúc đó, mọi người phải nghĩ cách khống chế vị thuyền trưởng kia, không được để ông ta tiếp tục sinh sôi nữa!”