Chương 225: Đội y tế
Cuối cùng Triệu Vĩ đành phải lấy một cuộn băng dính ra: “Trước tiên ngoài mũi ra mọi người bịt hết các khiếu khác lại, mặc dù tôi không biết làm như thế này có tác dụng hay không, nhưng theo như đoạn video khi nãy thì với kích thước của thứ đó chắc sẽ không chui ra ngoài từ lỗ mũi được đâu nhỉ?”
Hình ảnh sau đó hơi khó miêu tả, tóm lại trên người vị thuyền trưởng ngoài hai lỗi mũi là hở ra còn lại tất cả các chỗ khác đều bị quấn chặt lại.
Sau khi giải quyết xong, Triệu Vĩ lo lắng hỏi: “Tiếp theo nên làm gì? Không thể để Jason ở phòng y tế được, chỗ này không an toàn, cấp trên của tôi có thể đến bất cứ lúc nào.”
Đoàn Phong nhìn đồng hồ: “Trời sắp sáng rồi, nếu bây giờ đưa ông ta xuống phòng tạm giam ở tầng hai thì khá nguy hiểm, rất có thể sẽ gặp người biết thuyền trưởng ở trong thang máy.”
Anh ta quay lại nói với Triệu Vĩ: “Anh nghĩ cách mượn du thuyền một chiếc xe đẩy, trước tiên đem ông ta đến phòng chúng tôi đã, chuyện tiếp theo thì chờ người nước T lên thuyền rồi tính tiếp!”
Sau khi họ đưa được vị thuyền trưởng người Anh kia về phòng thì tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta. Nhất là Hoắc Nhiễm, cậu ta chỉ sợ trong lúc bất cẩn nhỡ có con ký sinh trùng nào chui ra...
Trương Khai thấy thế còn chế giễu cậu ta: “Cậu không cần nhìn chằm chằm ông ta như thế đâu, chỗ nào nên bịt cũng đã bịt hết rồi, chắc chắn không có con nào chui ra được đâu!”
Hoắc Nhiễm liếc Trương Khai: “Nói cứ như anh không nhìn chằm chằm ấy, con trùng cái trong bụng ông ta thích nhất là mấy kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như anh đấy, anh cứ nhìn lão thuyền trưởng này thì biết.”
“Ai nói tứ chi phát triển thì đầu óc sẽ ngu si? Cậu cho rằng ai cũng có thể lên làm thuyền trưởng được à?” Trương Khai không phục.
Những người khác đã quen với cảnh đấu khẩu của anh em nhà họ nên cũng chẳng ai thèm để ý... Còn Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì từ sau khi trời sáng vẫn luôn theo dõi động tĩnh trên tàu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy người nước T nào lên thuyền.
“Hay là anh gọi lại cho tiến sĩ Lâm xem? Có phải có chuyện gì không? Sao vẫn chưa thấy người nước T lên thuyền?” Viên Mục Dã lo lắng.
Đoàn Phong đi tới ban công nhìn ra ngoài, thấy bên dưới boong tàu mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, nhân viên dọn dẹp du thuyền đang làm công tác vệ sinh như bình thường... Lúc này điện thoại di động của Đoàn Phong vang lên, là tiến sĩ Lâm gọi đến.
Sau khi nghe xong điện thoại, sắc mặt Đoàn Phong hơi trầm xuống, Viên Mục Dã vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế, vì sao không thấy người nước T lên thuyền?”
Đoàn Phong lạnh giọng nói: “Nước T sợ rằng nếu để quân đội lên du thuyền sẽ khiến dịch bệnh bùng phát rộng hơn, đến lúc đó sẽ không khống chế được...”
Đại Quân tức giận: “Đây là lúc nào rồi mà còn phải chú ý cái này cái kia, chẳng lẽ muốn người trên thuyền chết hết bọn họ mới cam tâm?”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể cứ giam giữ ông ta được?” Tằng Nam Nam lạnh giọng nói.
Đoàn Phong nhìn đồng hồ: “Sau hai giờ bọn họ sẽ phái một đội y tế lên thuyền, nhưng trong đội y tế này có một người là chuyên gia sinh vật học, những người còn lại đều là nhân viên của nước T cải trang, trên người bọn họ có mang theo vũ khí, trong tình huống khẩn cấp có thể khống chế cướp quyền chỉ huy của du thuyền.”
“Chỉ mong là nhà sinh vật học này có cách giải quyết tình hình trước mắt...” Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói.
Không ngờ đúng lúc này, vị truyền trưởng đang bị giam giữ đột nhiên phát ra tiếng ô ô như đang chửi rủa, Đoàn Phong và Viên Mục Dã lập tức chạy đến, ông ta đã tỉnh.
Nói thật, phàm là người đã từng xem đoạn video kia, thì trong thâm tâm đều không muốn chạm vào vị thuyền trưởng này, nhưng bây giờ ông ta đã tỉnh, cứ để ông ta ô ô như thế cũng không được!
Đoàn Phong đi vào ngồi xuống bên cạnh thuyền trưởng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đừng lên tiếng, nếu không tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn không lên tiếng được nữa...”
Bị Đoàn Phong dọa, ông ta cuối cùng cũng yên lặng, nhưng lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào mọi người với ánh mắt oán độc...
Hoắc Nhiễm nhìn ánh mắt Jason mà trong lòng run lên: “Hiện giờ ông ta có được coi là người không?”
Nhất thời không ai trả lời được câu hỏi này của Hoắc Nhiễm, có lẽ vị chuyên gia sinh vật học chuẩn bị lên thuyền mới trả lời được câu hỏi này...
Không ngờ đội y tế lại lên thuyền chậm hơn mấy tiếng so với dự tính, vì trong lúc thương lượng với du thuyền, phía du thuyền tìm mãi không thấy thuyền trưởng đâu mà thuyền phó thì lại không dám tự quyết.
May mà cuối cùng sau một loạt hiệp định, thuyền phó cũng đồng ý cho đội y tế lên thuyền, vì du thuyền có hơn hai nghìn hành khác đang chờ được chăm sóc y tế.
Người phụ trách đội y tế sau khi lên thuyền đã lập tức đi đến phòng của nhóm số 54, dù sao nơi này còn đang giam giữ một con trùng cái. Bởi vì thân phận của vật chủ mà con trùng cái này ký sinh hơi đặc biệt nên tất cả công việc của họ đều phải giữ bí mật với người ngoài.
Trong đội có một chuyên gia về sinh vật học tên Mạnh Tử Kiện, là bạn học và cũng là bạn bè lâu năm của lão Lâm, khi anh ta nhìn thấy vị thuyền trưởng đang bị trói chặt trên đất, con mắt lập tức sáng rực, giống như sói nhìn thấy dê vậy.
Viên Mục Dã không khỏi có chút thương cảm cho vị thuyền trưởng này, thật ra xét cho cùng thì ông ta cũng là người bị hại, xui xẻo không may bị con trùng cái này chọn làm vật chủ, tìm thế nào lại được đúng người có địa vị cao nhất trên du thuyền này.
Chuyên gia Mạnh mở chiếc hòm nhỏ mang theo bên người, lấy từ bên trong ra một chiếc đèn pin, sau đó lật mí mắt thuyền trưởng lên rồi dùng đèn pin chiếu vào, dưới ánh sáng mạnh quả nhiên nhìn thấy rất nhiều thứ cực nhỏ đang di chuyển lung tung...
Lúc này chuyên gia Mạnh lấy ra một chiếc kẹp, kẹp một con ra.
Gắp trúng một con, nhưng khi anh ta định đặt con ký sinh trùng kia vào trong dụng cụ thủy tinh thì con ký sinh trùng đó đột nhiên biến mất trong không khí.
Chuyên gia Mạnh sững sờ, sau đó hưng phấn nói: “Hóa ra bọn chúng không thể rời khỏi vật chủ, sống trong không khí!”
Anh ta nói xong lại kẹp một con khác dưới mí mắt Jason ra, lần này anh ta nhanh tay đặt con ký sinh trùng kia vào trong bình thủy tinh chứa chất lỏng, nhưng con côn trùng kia cũng bị phân hủy mất.
“Hóa ra nước biển cũng không được!” Chuyên gia Mạnh tự lẩm bẩm.
Viên Mục Dã thấy vị chuyên gia này rất thú vị liền nói nhỏ với anh ta: “Tất cả các hành khách bị lây nhiễm đều xuất hiện hiện tượng ăn nhiều nhưng không bài tiết, đồng thời da của họ trở nên trắng bệch, còn bị thiếu máu nghiêm trọng.”
Chuyên gia Mạnh gật đầu: “Đương nhiên rồi, tất cả những gì họ ăn vào đều bị đám ký sinh trùng ăn hết làm gì còn thứ gì để bài tiết? Thiếu máu nghiêm trọng là do loại ký sinh trùng này thông qua hệ thần kinh chiếm đoạt nội tạng của họ, đồng thời còn bài tiết một loại nọc độc làm tê liệt hệ thần kinh, cho nên bọn họ mới không cảm thấy đau đớn gì cả.”