Chương 227: Bị sốt
Viên Mục Dã cười gượng: “Để hơn một trăm người cùng bị sốt? Sao có thể làm được điều này?”
Nhưng tiến sĩ Mạnh lại nói rất tự tin: “Trước đó tôi đã làm kiểm tra cho hai người bị sốt kia, nguyên nhân họ bị sốt cũng không giống nhau. Cô bé gái chỉ bị cảm cúm thông thường, nhưng quý ông kia thì không được may mắn như thế.”
“Là sao?” Viên Mục Dã không hiểu.
Tiến sĩ mạnh thở dài: “Tôi đã nói chuyện qua với anh ta, lý do anh ta bị sốt nhẹ kéo dài là bởi vì anh ta bị HIV, anh ta thừa nhận mình đã cố ý che giấu điều này khi bị lấy máu lúc trước…”
Viên Mục Dã nghe xong cảm thấy hơi lo lắng: “Vậy trước đó lúc Triệu Vĩ làm xét nghiệm có từng đụng chạm qua máu của anh ta không?”
Tiến sĩ Mạnh bật cười: “Mặc dù việc tiếp xúc với máu của người bị HIV đúng là có tồn tại sự nguy hiểm nhất định, nhưng bất kỳ một vị bác sĩ cẩn thận nào cũng đều sẽ không phạm loại sai lầm này trong lúc thao tác. Bởi vì cho dù là máu của người bình thường, trước khi chưa được kiểm nghiệm cũng sẽ tồn tại nguy cơ lây nhiễm nhất định, vì những loại bệnh truyền nhiễm qua đường máu trên thế giới này không chỉ có mình HIV.”
Viên Mục Dã thở dài: “Không biết người này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh nữa…”
Tiến sĩ Mạnh nhún vai: “Tối thiểu thì anh ta may mắn trong việc này, bởi vì với tình trạng hiện tại của anh ta chỉ cần phải điều trị thường xuyên là có thể sống thêm tám năm, mười năm nữa. Nhưng nếu trước đó anh ta không bị sốt nhẹ thì có khả năng chẳng còn được đón ngày mai…”
Viên Mục Dã truy hỏi: “Vậy thì có phương pháp nào có thể để hơn một trăm người này cùng bị sốt không?”
Tiến sĩ Mạnh cười bí hiểm: “Việc này thì phải cảm ơn cô bé gái bị cảm cúm kia, cô bé ấy chỉ bị mắc bệnh cúm thông thường, chỉ cần rút virus cảm cúm từ trong cơ thể cô bé ra rồi tiêm cho những người bị nhiễm bệnh kia, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ xuất hiện triệu chứng sốt. Chỉ cần cơn sốt này có thể kéo dài hai đến ba ngày thì về cơ bản là có thể tiêu diệt hết ký sinh trùng trong cơ thể bọn họ.”
Viên Mục Dã cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin tức này, cậu nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng những người này cũng được cứu rồi!”
Ai ngờ lúc này tiến sĩ Mạnh lại giội một chậu nước lạnh về phía cậu: “Nhưng tốt hơn hết là các cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì trước mắt chúng ta còn chưa thể biết loại ký sinh trùng này sẽ gây ra tổn thương như thế nào cho cơ thể người nhiễm bệnh và liệu có thể nghịch chuyển được không… Vì vậy rất có thể sẽ có một bộ phận người bị tử vong sau khi diệt trừ hết ký sinh trùng.
Lòng Viên Mục Dã trùng xuống, đây là tình huống mà cậu không muốn nhìn thấy nhất. Bọn họ lên thuyền mấy ngày nay, cố gắng hết sức làm việc là để cho những người kia sống sót. Nếu như làm nhiều như vậy mà cuối cùng vẫn phải nhận kết quả thế này, thì thực sự khó mà tiếp thu được.
Tiến sĩ Mạnh thấy sắc mặt Viên Mục Dã rầu rĩ thì vừa thờ dài vừa nói: “Trong lịch sử y học loài người, một số sự hy sinh là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta phải tin rằng mỗi sự hy sinh là một kinh nghiệm vô giá cho các thế hệ tương lai, để khi gặp phải vấn đề tương tự, họ sẽ không còn bất lực nữa.”
Hai ngày sau, hơn một trăm người bị nhiễm bệnh trên tàu Helios đều đã được tiêm virus cúm, tùy theo thể chất của từng người mà họ lần lượt xuất hiện tình huống bị sốt.
Với tiền đề là đảm bảo an toàn, tiến sĩ Mạnh đã không cung cấp thuốc hạ sốt cho họ. Tuy nhiên, quá trình chờ đợi luôn kéo dài, đặc biệt là khi sự chờ đợi này còn trộn lẫn với thời điểm tử vong...
Sau khi những người bị nhiễm bệnh chịu đựng qua hai ngày đầu bị sốt cao, họ bắt đầu xuất hiện tình huống chết vì suy nội tạng. Thi thể của những người này được đưa xuống tàu đi khám nghiệm và phát hiện ra rằng thận, gan và các cơ quan khác trong cơ thể của họ về cơ bản đã bị ăn sạch, tử vong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đương nhiên, có người chết thì cũng có kẻ được sống, hầu hết những người bị nhiễm bệnh dần dần có hiện tượng chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù bên trong cơ thể của họ đã bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, có lẽ sẽ vì vậy mà bị rút ngắn tuổi thọ, nhưng dù sao cũng tốt hơn những người đã chết kia, đây cũng coi như là may mắn trong bất hạnh rồi.
Còn về phần hai con trùng lớn đang bị giam ở tầng hai chỗ đáy thuyền, cả tiến sĩ Mạnh lẫn người của số 54 đều không có thời gian để xử lý, đành để hai người đội viên của đội y tế canh chừng cả ngày lẫn đêm.
Năm ngày sau đó, hơn hai nghìn người còn lại trên thuyền cũng bị sốt tập thể, tiến sĩ Mạnh nói: “Trước khi chưa tìm ra được biện pháp phòng ngừa tốt hơn, bị sốt một lần cũng coi như có một tầng bảo hiểm đi.”
Khi tất cả các hành khách trên tàu du lịch đã được rời đi hết, chuẩn bị tiến hành khử trùng không độc hại, bọn họ mới nhớ ra ở tầng hai vẫn còn đang giam giữ hai con trùng chúa! Theo ý của tiến sĩ Mạnh thì anh ta muốn giải phẫu lấy con trùng kia ra nhưng lại bị chính phủ nước T phản đối, bọn họ cho rằng loại sinh vật này cực kỳ nguy hiểm, lại tấn công mạnh mẽ vào ý thức của con người nên kiên quyết không đồng ý cho bọn họ mang cơ thể sống xuống thuyền.
Nói thực thì Viên Mục Dã hoàn toàn lý giải quyết định này của chính phủ nước T, thử nghĩ mà xem, nếu như việc này không phải phát sinh ở trên một con tàu du lịch mà là ở một thành phố có dân số mấy trăm nghìn hoặc thậm chí hàng triệu người thì sao? Đây tuyệt đối là một thảm họa mang tính hủy diệt…
Trải qua một phen thảo luận, tiến sĩ Mạnh chỉ có thể tiến hành diệt trừ ký sinh trùng trên người hai người kia ở trên tàu. Về phần cuối cùng hai người kia sống hay chết thì đã không còn quan trọng với nước T, bọn họ chỉ cần đảm bảo rằng không một con trùng nào được đưa ra khỏi thuyền là được rồi.
Lúc này tiến sĩ Lâm cũng lên thuyền, anh ta nói nếu không lên xem thì sợ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy một con trùng chúa còn sống nữa! Đoàn Phong mắng anh ta là đồ chỉ thích hóng hớt!
Khi mọi người mặc bộ đồ phòng hộ đi vào tầng hai, hai đội viên vẫn luôn canh gác ở phía dưới báo cáo: Trong phòng giam giữ Nozawa không có động tĩnh gì, nhưng phòng giam giữ Jason lại luôn không yên tĩnh…
Tiến sĩ Mạnh nghe thế bèn vội vàng đi đến chỗ cửa thông gió của phòng tạm giam số hai và nhìn vào bên trong, sau đó anh ta lập tức bảo mở cửa phòng ra! Kết quả là khi cánh cửa sắt của phòng giam số 2 được mở ra, bọn họ nhìn thấy một bộ xương người cực kỳ vặn vẹo đang nằm trên mặt đất, xung quanh còn có một thứ mùi chua rất nồng.
Tiến sĩ Mạnh tỏ vẻ tiếc nuối: “Chúng ta tới chậm một bước rồi, mau đi xem thử phòng bên cạnh có chuyện gì không?”
Tiểu đội trưởng đội y tế nghe xong nhanh chóng sang phòng bên cạnh kiểm tra Nozawa và phát hiện anh ta vẫn còn đang yên tĩnh ngồi co ro trong góc, không biết còn sống hay đã chết… Tiểu đội trưởng quay lại nói rõ tình huống với tiến sĩ Mạnh, anh ta thở dài, nói: “Chắc chắn là còn sống, nếu đã chết thì chỉ còn lại bộ xương thôi!”
Bấy giờ, Viên Mục Dã từ từ đi tới phía trước thi thể của Jason, phát hiện phần xương cốt của người này có điểm kỳ quái, thoạt nhìn có chỗ nào đó không đúng lắm!
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã cứ nhìn chằm chằm vào xác chết trên đất thì tò mò hỏi: “Cậu đang giao lưu với linh hồn của vị thuyền trưởng người nước ngoài này à?”
Viên Mục Dã lườm Đoàn Phong: “Anh nói linh tinh gì đấy, anh xem có phải trên cột sống của ông ta có thứ gì không?”