Chương 232: Ông chú lừa đảo
Ông chủ quán mì vừa hỏi bọn họ uống gì vừa cầm ảnh chụp nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Hình như tôi gặp người này rồi… Để tôi nhớ lại đã.”
“Thứ ba tuần này anh ta đã dẫn một đứa bé trai đến ăn mì.” Viên Mục Dã nhắc nhở.
Ông chủ quán mì nghe xong vỗ tay một cái rồi nói: “A, tôi nhớ ra rồi, đúng là người này đã dẫn Hạt Đậu đến đây ăn hôm thứ ba!”
“Hạt Đậu? Anh biết đứa trẻ đó hả?” Từ Lệ hỏi.
Ông chủ quán mì khẽ hừ một tiếng: “Biết chứ, trong thôn này ai mà không biết nó là con của Ngô Lão Lục! Một đứa trẻ ngoan như vậy mà để cho lão nuôi đúng là phí của giời.”
Xem ra Ngô Lão Lục đúng là bị người trong thôn ghét bỏ, ai nghe thấy tên hắn cũng đều tỏ vẻ khinh thường, với khả năng mẫn cảm nghề nghiệp của mấy người Từ Lệ, bọn họ không khó để đoán ra người này dùng thủ đoạn gì để kiếm sống.
Nhưng nhiệm vụ lần này của bọn họ là đến núi Phượng Minh tìm Diệp Dĩ Nguy, còn về phần Ngô Lão Lục, chỉ đành tìm được Diệp Dĩ Nguy rồi tiện tay xử lý hắn luôn…
Đúng lúc này mì trộn tương chao được bê lên, mấy người Từ Lệ cũng đói quá rồi, tất cả bắt đầu lao vào ăn. Chỉ có một mình Viên Mục Dã vẫn tiếp tục hỏi ông chủ quán mì: “Bọn họ ăn mì xong có xảy ra chuyện gì không?”
Ông chủ quán mì suy nghĩ rồi trả lời: “Chẳng có gì xảy ra cả, Ngô Lão Lục chưa bao giờ đối xử tốt với Hạt Đậu, hắn suốt ngày nói nó là con trai ruột của mình nhưng không cho nó ăn nổi một bữa cơm no. Hôm đó người trong tấm ảnh dẫn Hạt Đậu vào quán và gọi hai bát mì, Hạt Đậu ăn một bát xong vẫn thấy chưa no nên người đó đã đưa luôn bát của mình cho nó. Ngô Lão Lục này đúng là người sống không có đức, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị trời phạt đấy!”
Viên Mục Dã hỏi dò: “Ông ta nuôi những đứa trẻ này mà cơ quan công an không đụng đến sao?”
Ông chủ quán mì nghe xong thì thở dài: “Người trong thôn chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, nhưng nghe nói Ngô Lão Lục có đầy đủ giấy tờ thủ tục nên không thể hỏi thêm được gì nữa.”
Viên Mục Dã gật đầu hỏi tiếp: “Vậy bọn họ ăn mì xong thì sao?”
Ông chủ quán mì nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sau đó họ ngồi trong quán của tôi một lát thì Ngô Lão Lục tìm đến, hắn vừa đánh vừa mắng rồi lôi Hạt Đậu đi.”
Từ Lệ đã ăn xong bát mì trước mặt mình, anh ta thấy Viên Mục Dã không đụng miếng nào thì giục: “Cậu mau ăn mì đi!”
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua bát mì trộn tương chao, cậu không hề cảm thấy muốn ăn, cậu tiện tay đẩy bát đến trước mặt Từ Lệ và nói: “Tôi vẫn chưa đói, anh ăn đi!”
Từ Lệ cũng không khách sáo, anh ta bê bát khuấy vài cái rồi bảo: “Không ăn thì thôi, để xem lát cậu đói bụng phải làm thế nào?”
Sau đó Viên Mục Dã lại hỏi ông chủ quán mì xem nhà Ngô Lão Lục ở chỗ nào, đối phương trả lời: “Mấy người đi đến đầu thôn phía Tây nhé, đến tận lúc nhìn thấy một gian nhà xập xệ thì chính là nó đó, nhà của hắn là căn duy nhất chưa sửa sang lại, rất dễ nhận ra…”
Đúng như ông chủ quán mì đã nói, nhà của Ngô Lão Lục rất dễ tìm, nhìn từ xa thì thấy trong sân đầy chai nhựa và bìa cứng, giống một nơi thu mua phế liệu. So sánh với con phố ẩm thực ngăn nắp xinh đẹp đầu bên kia, ở đây trông như một khu ổ chuột.
Viên Mục Dã tinh mắt nên nhận ra ngay đứa trẻ đang chơi đùa ngoài cửa chính là Hạt Đậu, người đã bị những đứa trẻ khác đẩy ngã, cậu xoay người nói với nhóm Từ Lệ: “Có ai mang theo kẹo không?”
Mấy người Từ Lệ nghe vậy thì vội vàng lục tìm trên người, cuối cùng Tiểu Vương lấy một hộp kẹo bạc hà ra: “Cái này được không?”
Khi Viên Mục Dã cầm hộp kẹo bạc hà đi tới trước mặt Hạt Đậu, nó đang cúi đầu chơi với mấy cái nắp chai. Hạt Đậu nghe thấy tiếng bước chân mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Viên Mục Dã, thằng bé hỏi: “Chào chú, chú tìm ai ạ?”
Viên Mục Dã mỉm cười trả lời: “Chú tìm Hạt Đậu!”
Hạt Đậu nghe xong giật mình: “Chú tìm cháu ạ? Nhưng cháu có biết chú đâu?”
Viên Mục Dã gật nhẹ đầu, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, cậu nói: “Ừ, cháu đúng là không biết chú, nhưng cháu quen bạn chú!”
Viên Mục Dã nói xong thì lấy ảnh của Diệp Dĩ Nguy ra: “Cháu còn nhớ chú này không?”
Hạt Đậu nhìn Diệp Dĩ Nguy trên bức ảnh mà mắt sáng lên, thằng bé đáp: “Cháu biết chú này, chú này là ông chú lừa đảo, lần trước đã mời cháu ăn mì trộn tương chao!”
“Ông chú lừa đảo?” Viên Mục Dã nhướng mày hỏi.
Hạt Đậu hơi mếu máo trả lời: “Cha cháu nói chú tốt bụng này là kẻ lừa đảo, nhưng chú ấy rất tốt với Hạt Đậu, còn mời cháu ăn mì trộn tương chao nữa… Đó là lần đầu tiên cháu được ăn mì trộn tương chao, ăn ngon lắm ạ.”
Viên Mục Dã kiên nhẫn nghe Hạt Đậu nói dông dài xong mới hỏi: “Hạt Đậu, cháu có thể nói cho chú biết, chú tốt bụng này mời cháu ăn mì xong thì cháu có gặp lại chú ấy lần nào nữa không?”
Hạt Đậu nghe xong nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không ạ… Nhưng cháu thấy ba lô của chú ấy.”
Lòng Viên Mục Dã trùng xuống, cậu vội hỏi: “Cháu không nhớ nhầm chứ? Những ba lô của khách du lịch đều khá giống nhau mà!”
Hạt Đậu nói đầy tự hào: “Trí nhớ của cháu rất tốt, trên ba lô của chú ấy có treo hình ông chú đầu trọc*! Cháu phát hiện cái túi trước nhưng ông chú đầu trọc lại bị anh hai lấy đi.”
* Ông chú đầu trọc Logger Vick, một nhân vật phản diện trong phim hoạt hình “Chú gấu Boonie”.
Viên Mục Dã đưa kẹo bạc hà cho Hạt Đậu: “Vậy cháu nói cho chú biết, cháu tìm thấy chiếc ba lô của chú tốt bụng ở đâu, chỉ cần cháu nói ra thì chú sẽ tặng cả hộp kẹo này cho cháu được không?”
“Vứt ở trong sân ạ, hôm qua cháu…” Hạt Đậu còn chưa trả lời xong thì ở đầu sân phát ra một tiếng quát to: “Hạt Đậu! Nói chuyện với ai thế? Tao đã dặn mày thế nào, mày lại ngứa da đúng không?”
Hạt Đậu vừa rồi còn cười rạng rỡ, vậy mà nghe được giọng nói này xong là lập tức rụt cổ lại, khuôn mặt thằng bé trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy…
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn vào trong sân thì thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ lấm lét đang nổi giận đi ra, phía sau hắn là một phụ nữ tóc tai bù xù, hắn tiến thẳng về phía Hạt Đậu.
Viên Mục Dã thấy Hạt Đậu sợ hãi như thế, chắc bình thường rất hay bị đánh, thế là cậu nhanh tay cất bức ảnh đi, sau đó lấy một tờ tiền đưa cho Hạt Đậu và nói: “Đây là phí hỏi đường chú cho cháu, cầm đi.”
Hạt Đậu thấy có tiền thì thở phào một cái, không ngờ khi nó định giơ tay ra cầm lại bị đá một cái ngã lăn: “Cái đồ nuôi chỉ tốn cơm này, cho mày tiền mà cũng không biết tranh thủ thời gian mà cầm lấy!”