Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 231: Ngô Lão Lục

Chương 231: Ngô Lão Lục

Trưởng thôn cầm ảnh chụp nhìn một chút rồi lộ vẻ khó xử: “Thú thật, vào lúc cao điểm thì số lượng du khách mỗi ngày có thể lên đến hơn nghìn người, kể cả vào mùa ế cũng phải hơn trăm người, cho nên tôi thật sự không thể nhớ được mình đã gặp người này hay chưa.”
Viên Mục Dã gật đầu: “À, không sao, lúc mới vào thôn cháu thấy trong thôn có nhiều camera giám sát nhỉ!”
Trưởng thôn nghe vậy cũng nói với vẻ tự hào: “Tất nhiên rồi, ở đây ngày nào cũng phải tiếp du khách, người ngoài nhiều nên sẽ có nhiều chuyện nảy sinh, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì có camera giám sát cũng có thể biết được rõ ràng.”
Viên Mục Dã muốn xem lại camera giám sát ở bên cạnh quảng trường nhỏ, nơi mà bọn họ đã dừng xe, trưởng thôn rất thoải mái đồng ý, ông ta còn gọi một thanh niên trong thôn đến để giúp Viên Mục Dã lấy video theo dõi.
Người thanh niên này tên Ngô Đại Hưng, là cháu của trưởng thôn, cậu ta nói trong thôn này đa số là họ Ngô, cho dù không phải họ Ngô thì cũng có quan hệ họ hàng với nhau.
Dưới sự giúp đỡ của Ngô Đại Hưng, mấy người Viên Mục Dã lấy được video vào ngày mà Diệp Dĩ Nguy đi vào thôn Trường Khê, anh ta cũng gặp được đám trẻ ăn xin kia giống nhóm Viên Mục Dã.
Trong video, Diệp Dĩ Nguy cũng không cho tiền mà nói gì đó với đám trẻ, chắc cũng giống Từ Lệ, muốn dẫn bọn trẻ đi tới quán cơm nhỏ phía trước để ăn cơm.
Ngày hôm đó đám trẻ cũng không giống như hôm nay khi thấy không cho tiền là lập tức tản ra, bọn chúng chắc muốn kì kèo Diệp Dĩ Nguy cho thêm ít tiền, bởi vì trong video thì bọn họ đã đứng đó rất lâu, đến tận lúc Diệp Dĩ Nguy kiên trì không cho tiền, đám trẻ mới hậm hực chạy đi.
Nhưng khi bọn chúng “Rút lui” tập thể, một đứa bé trai tuổi hơi nhỏ hơn một chút bị những đứa khác đẩy ngã, những đứa trẻ lớn hơn chẳng hề quan tâm đến đứa bé đó, mặc kệ nó ngồi dưới đất khóc rất to.
Cuối cùng Diệp Dĩ Nguy đến đỡ đứa bé kia lên, sau đó dẫn nó đi về hướng quán cơm…
Viên Mục Dã nhìn thấy cảnh này thì nghĩ thầm, xem ra người đầu tiên mà Diệp Dĩ Nguy tiếp xúc ở thôn Trường Khê là đứa bé trai này. Cậu nhanh chóng tìm thật cẩn thận trong trí nhớ của mình, nhưng hình như trong đám trẻ vừa cản đường Viên Mục Dã không có đứa bé này.
Ngô Đại Hưng nhìn thấy đám trẻ con trong video thì tỏ ra khinh bỉ: “Bọn chúng toàn là mấy đứa trẻ nhà Ngô Lão Lục!”
Từ Lệ hơi giật mình hỏi: “Bây giờ một gia đình nông thôn có thể sinh nhiều con như vậy sao?”
Ngô Đại Hưng nghe xong vội vàng giải thích: “Đương nhiên là không, những đứa trẻ đó chẳng có ai là con của Ngô Lão Lục cả!”
Vừa nhắc đến Ngô Lão Lục, Ngô Đại Hưng không nhịn được mà chửi một tiếng: “Ngô Lão Lục là kẻ lười biếng nổi tiếng của thôn chúng tôi mấy năm qua, trong thôn chẳng mấy ai thích hắn! Theo vai vế tôi còn phải gọi hắn là chú, nhưng hắn chẳng ra dáng bậc cha chú gì cả. Nếu không phải hắn họ Ngô thì người trong thôn đã đuổi hắn ra khỏi thôn Trường Khê từ lâu rồi.”
Sau đó mấy người Viên Mục Dã biết được qua lời kể của Ngô Đại Hưng, từ trước khi thôn Trường Khê trở nên giàu có thì Ngô Lão Lục đã là kẻ cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thà chịu nghèo khó cũng không muốn đi làm. Khi thật sự hết tiền thì hắn đi khắp nơi ăn xin, một năm cũng có thể kiếm được ít tiền.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người trong thôn phát hiện Ngô Lão Lục dẫn một vài đứa trẻ từ bên ngoài về, đứa thì bị ngốc, đứa thì tàn tật. Người trong thôn hỏi những đứa trẻ này ở đâu ra, hắn lại nói là trẻ mồ côi do mình nhận nuôi.
Lúc đó Ngô Lão Lục thường dẫn theo đám trẻ này đi ăn xin bên ngoài, khi ban quản lý thôn muốn xử lý chuyện này thì mỗi lần đến nhà tìm hắn, mười lần đến chín lần không gặp ai, một thời gian sau, mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Sau đó thôn Trường Khê bị quy hoạch vào công viên rừng tự nhiên núi Phượng Minh, du khách đến đây cũng dần nhiều hơn, thế là từng nhà trong thôn đều chuyển sang làm du lịch.
Nhưng chỉ có mỗi Ngô Lão Lục vẫn không chịu làm nghề nghiệp đứng đắn gì, cả ngày để mấy đứa trẻ ra đường xin tiền, hắn đã biến thành một kẻ gây hại của thôn Trường Khê.
Vì thế mấy cán bộ ban quản lý thôn đã nhiều lần đến nhà để hỏi lai lịch những đứa trẻ này, vậy mà hắn lại đưa ra một đống giấy tờ chứng nhận quyền nuôi trẻ em, hắn còn nói tất cả đều là trẻ mồ côi không ai muốn nhận nuôi, nếu không phải hắn nuôi thì chúng đã chết đói rồi! Thậm chí Ngô Lão Lục còn kêu gào nói rằng nếu ai thấy chướng mắt thì có thể đem về nuôi, như vậy trong nhà hắn cũng bớt một miệng ăn.
Nhưng mấy đứa trẻ của Ngô Lão Lục đều có khuyết điểm, đứa thì tàn tật đứa ngu ngốc, chẳng có lấy một đứa bình thường, người trong thôn chẳng ai muốn nhận nuôi những đứa trẻ như vậy…
Một thời gian sau, trong nhà Ngô Lão Lục có thêm một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé, Ngô Lão Lục gặp ai cũng bảo người phụ nữ này là vợ và đứa bé này là con của hắn. Nhưng ai tinh ý đều nhận ra được, người phụ nữ đó mặc dù dáng dấp khá đẹp nhưng thần kinh lại có vấn đề, còn đứa bé này chẳng có chỗ nào giống Ngô Lão Lục cả.
Viên Mục Dã nghe Ngô Đại Hưng kể xong thì truy hỏi: “Đứa bé đó bây giờ mấy tuổi? Có phải là một đứa trẻ bình thường không?”
Ngô Đại Hưng suy nghĩ rồi đáp: “Chắc khoảng năm, sáu tuổi, chính là đứa bé trai đã được bạn của các anh dẫn đi ăn cơm đó. Hình như gọi là Hạt Đậu, nó là đứa trẻ bình thường duy nhất trong nhà Ngô Lão Lục, để cho hắn nuôi đúng là đáng tiếc.”
Mấy người Từ Lệ lấy video theo dõi của Diệp Dĩ Nguy từ ban quản lý thôn xong thì đi thẳng đến quảng trường nhỏ nơi mà bọn họ xuống xe, theo lời kể của Ngô Đại Hưng, đó là nơi náo nhiệt nhất của thôn Trường Khê, một con phố khác toàn là hàng ăn, người đến thôn Trường Khê nhất định phải đi ăn trên con phố đó.
Trước khi đi Viên Mục Dã xin số Ngô Đại Hưng, Viên Mục Dã nói với cậu ta là nếu sau này có gì cần thì phải nhờ Ngô Đại Hưng giúp đỡ. Ngô Đại Hưng nghe xong mở miệng đáp ứng: “Đừng nói thế, có việc gì anh cứ gọi tôi là được.”
Mấy người Viên Mục Dã và Từ Lệ đi tới con phố ẩm thực mà Ngô Đại Hưng đã nói, căn cứ theo video trước đó bọn họ đã tìm được quán mì mà Diệp Dĩ Nguy dẫn đứa trẻ đến ăn…
Có thể do bây giờ là mùa ế ẩm nên khi mấy người Viên Mục Dã đi vào, bên trong cũng không có nhiều khách lắm, ông chủ quán đột nhiên thấy một đám người đi vào bèn vội đi từ trong quầy ra chào hỏi bọn họ.
Mấy người Viên Mục Dã cũng chưa ăn tối, thế là Từ Lệ bảo mọi người gọi món ngon nhất ở đây là mì trộn tương chao, đồng thời lấy ảnh của Diệp Dĩ Nguy ra hỏi ông chủ quán xem có từng thấy người này không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất