Chương 234: Sống mái với nhau
Không ngờ đứa bé đó nghe xong lại không kiềm chế được nỗi lòng: “Cha mẹ ruột? Bọn họ có nghĩ gì đến sự sống chết của cháu đâu? Cháu bị bọn họ bán đi đấy, tại sao mà cháu phải nhớ bọn họ?”
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời Viên Mục Dã không biết phải nói cái gì để dỗ dành thằng bé, thế giới này chính là như vậy, đúng là có một số cha mẹ sẽ vứt bỏ hoặc bán đi con của mình…
Viên Mục Dã thở dài, sau đó từ từ đi đến bên cạnh đứa trẻ và nói: “Cháu nhớ kĩ, bất kể ai trên thế giới này từ bỏ cháu thì cháu cũng không thể từ bỏ chính mình… Nếu không thì cháu sẽ không thể cứu được nữa, biết không? Cuộc sống bây giờ có thể là vận mệnh an bài cho cháu, nhưng cháu không thể chấp nhận nó, khi thời cơ đến thì cháu nhất định phải nắm lấy, nếu không sau này cháu sẽ hối hận.”
Đứa bé dường như đã bị Viên Mục Dã thuyết phục, nó rụt rè hỏi: “Rốt cuộc thì mấy chú là ai?”
Bấy giờ Từ Lệ lấy ra giấy chứng minh của cảnh sát rồi bảo: “Bọn chú đều là cảnh sát, bọn chú chính là cơ hội của cháu… Giờ hãy nói cho chú biết, cháu tên là gì?”
Đứa bé nghe xong lộ ra vẻ mặt phức tạp không tương xứng với độ tuổi của nó, sau khi cân nhắc một lúc, nó dường như đã hạ quyết tâm rất lớn khi nói: “Cháu là Lý Tiểu Nhị, mấy chú nói đi, muốn cháu giúp thế nào?”
Viên Mục Dã thấy đứa trẻ này rốt cuộc cũng chịu hợp tác, bèn vội vàng hỏi: “Móc chìa khóa trên người cháu là ở đâu ra?”
Lý Tiểu Nhị cúi đầu nhìn hình ông chú đầu trọc đang treo trên móc kéo khóa áo của mình: “Cháu bới trong đống rác, trước đó nó được treo trên một cái ba lô!”
“Vậy cái ba lô đó ở đâu?” Từ Lệ truy hỏi.
Lý Tiểu Nhị suy nghĩ rồi đáp: “Ngay trong sân nhà Ngô Lão Lục…”
Viên Mục Dã và Từ Lệ nghe xong thì quay ra nhìn nhau một cái, xem ra đúng là Diệp Dĩ Nguy đã rơi vào tay Ngô Lão Lục! Hiện giờ thời gian cấp bách, Diệp Dĩ Nguy đã mất tích tận ba ngày, xem ra bọn họ phải lập tức bắt giữ Ngô Lão Lục rồi tiến hành phỏng vấn trong đêm.
Sau khi bố trí tốt kế hoạch bắt giữ, Viên Mục Dã giao cho Lý Tiểu Nhị một nhiệm vụ, đó là tập trung toàn bộ những đứa trẻ đang ăn xin vào một chỗ, tiếp đó dẫn bọn chúng đến quán mì trên phố ẩm thực.
Cứ như vậy, khi Từ Lệ bắt Ngô Lão Lục sẽ không làm bọn trẻ bị ngộ thương. Sau khi sắp xếp thỏa đáng, cả đám bèn đi tới căn nhà của Ngô Lão Lục.
Bởi vì tính đến trong nhà còn một phụ nữ điên và Hạt Đậu, mấy người Từ Lệ quyết định dẫn Ngô Lão Lục ra sân trước rồi mới tiến hành bắt giữ…
Theo suy nghĩ của nhóm Từ lệ, Ngô Lão Lục chỉ là tên buôn người làm hại trẻ em, mấy người bọn họ toàn là cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, bắt hắn khác gì một bữa ăn sáng? Nhưng thật sự không ngờ lần này suýt nữa vì chủ quan mà phải trả giả đắt.
Khi mấy người Từ Lệ nhảy vào sân điều tra tình huống, họ phát hiện tivi trong phòng bật tiếng rất to, thế là bọn họ núp bốn phía xung quanh để chờ Ngô Lão Lục vừa ra là đè hắn xuống.
Còn nhiệm vụ chính của Viên Mục Dã là dẫn Ngô Lão Lục ra khỏi phòng, dù sao trước đó cậu cũng từng nói chuyện với đối phương nên chắc sẽ thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn, chỉ cần đối phương ra khỏi phòng thì tiếp theo sẽ rất dễ xử lý.
Không ngờ khi Viên Mục Dã gõ mạnh cửa sân nhà Ngô Lão Lục thì thấy tên đó không đi tới mà chỉ hé cửa phòng ra một nửa, sau đó đứng tại cửa phòng hỏi: “Tìm ai thế?”
Viên Mục Dã thấy Ngô Lão Lục không trúng kế, đành tiến lên vài bước và nói: “À cái này… Tôi muốn hỏi một số việc xung quanh thôn.”
“Muốn nghe được chuyện gì ở quanh đây? Các người muốn làm gì thế?” Ngô Lão Lục đứng trong cửa nghi ngờ hỏi.
Viên Mục Dã bịa bừa ra một cái cớ: “Chúng tôi muốn làm một dự án du lịch tại thôn Trường Khê, lãnh đạo bảo chúng tôi đến đây trước để điều tra thị trường…”
Ngô Lão Lục nghe xong dường như hơi tin tưởng Viên Mục Dã, hắn suy nghĩ rồi bảo: “A, các người đến đầu tư hả… Được rồi, trước tiên chờ tôi một chút!”
Ngô Lão Lục nói xong bèn tiện tay khép cửa lại, khoảng mười mấy giây sau, cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên trong. Ngay khi tất cả đều nghĩ Ngô Lão Lục ra ngoài lần thứ hai thì có thể đè hắn xuống, Viên Mục Dã lại tinh mắt phát hiện, một họng súng đen ngòm thò ra từ khe cửa…
Viên Mục Dã nhận ngay ra đó là một nòng súng săn, không ngờ trong tay Ngô Lão Lục lại có súng! Vị trí của mấy người Từ Lệ lúc đó không tốt lắm, tầm nhìn đều bị chặn nên không thể thấy đối phương có súng.
Nếu như lúc này bọn họ trực tiếp xông lên, chỉ sợ khó mà kịp trở tay, thế là Viên Mục Dã đành hét to: “Súng ở đâu ra thế?”
Viên Mục Dã hô to nên đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Ngô Lão Lục, không ngờ cái gã này nghe Viên Mục Dã hô như vậy bèn nổ súng luôn mà không cần suy nghĩ!
Đó là một khẩu súng săn tự chế, cự ly xa nhưng sức sát thương không cao, hơn nữa Ngô Lão Lục lại đang hoảng hốt nên bắn thẳng vào một đống giấy phế liệu gần Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lăn ra khỏi chỗ rồi trốn vào sau một đống đồ nội thất vứt đi, Ngô Lão Lục bắn một phát xong dường như dũng cảm hơn, hắn thấy phát thứ nhất không bắn trúng thì lập tức nhét đạn sắt vào để chuẩn bị bắn phát thứ hai.
Mặc dù phát súng thứ nhất không bắn trúng Viên Mục Dã nhưng lại khiến Từ Lệ đang nấp ở một bên giật mình toát mồ hôi, anh ta lúc này không kịp nổ súng cảnh cáo mà lập tức rút súng nhắm vào cổ tay Ngô Lão Lục rồi nã một phát.
Trình độ bắn súng của Từ Lệ đương nhiên không thể chê, phát súng này bắn trúng cổ tay Ngô Lão Lục, không ngờ Ngô Lão Lục cũng là kẻ hung hãn, mặc dù cổ tay trúng đạn nhưng hắn không vứt khẩu súng săn trong tay đi mà lại cố chịu đựng đau đớn rồi quay về phía Từ Lệ bắn một phát!
Khi Từ Lệ cố gắng tránh phát súng thứ hai của Ngô Lão Lục thì Tiểu Triệu nấp ở một hướng khác quyết đoán nổ súng, phát đạn bắn thẳng vào ngực trái đối phương… Chẳng ai có thể ngờ, một nhiệm vụ bắt giữ đơn giản lại biến thành một trận đấu súng!
Sau khi xác định Ngô Lão Lục không còn năng lực để phản kháng, lúc này mấy người Từ Lệ mới tiến lên xem xét tình huống, Ngô Lão Lục đang thoi thóp, trông có vẻ không sống được.
Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng chạy đến hỏi: “Diệp Dĩ Nguy ở đâu? Mày giấu Diệp Dĩ Nguy đi đâu rồi?”
Ngô Lão Lục nhìn Viên Mục Dã bằng ánh mắt tan rã, miệng hắn há to nhưng không thể phát ra âm thanh, Viên Mục Dã nằm luôn xuống đất và đặt tai bên miệng Ngô Lão Lục để cẩn thận nghe…