Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 243: Hang động

Chương 243: Hang động

Có điều chuyện này không thành vấn đề với Viên Mục Dã, cậu nhất định phải biết Diệp Dĩ Nguy ở đâu. Cậu vội vàng hỏi dồn: “Ở chỗ nào trên núi?”
Lương Tĩnh nhìn xung quanh, xác định gần đây không có ai mới tiếp tục thấp giọng xuống: “Tôi biết Ngô Lão Lục vẫn hay ném mấy đứa trẻ bị chết vào trong một hang núi, hai năm trước hắn vì muốn dọa tôi nên đã từng đưa tôi đến đó một lần...”
Trong lòng Viên Mục Dã căng thẳng, cậu nói với vẻ sửng sốt: “Ý cô là Diệp Dĩ Nguy đã chết?”
Lương Tĩnh là một người phụ nữ thông minh, cô ta thấy Viên Mục Dã thất thố, vội vàng nói ngay: “Anh không cần cuống, tôi cũng không biết bạn của anh sống hay chết, anh ta bị Lý Tiểu Nhị đánh ngất sau đó bị Ngô Lão Lục kéo lên núi.”
Viên Mục Dã tóm lấy cánh tay của Lương Tĩnh: “Cô mau đưa tôi đến chỗ hang núi kia.”
Không ngờ Lương Tĩnh lại tránh ra: “Tôi nói rồi, tôi mới đến đó một lần vào hai năm trước, khi đó còn là buổi tối, tôi không thể cam đoan có tìm ra được không!”
“Không thử thì làm sao biết?” Viên Mục Dã nóng nảy.
Đúng lúc này Đoàn Phong và Hạt Đậu quay lại, cậu nhóc thấy Viên Mục Dã đang kéo Lương Tĩnh thì lập tức chạy tới ôm lấy đùi Viên Mục Dã: “Không cho chú bắt nạt mẹ cháu!”
Viên Mục Dã ý thức được ngay mình đã quá nóng nảy nên bình tĩnh lại, cậu nói: “Vừa nãy chú không cố ý, cháu còn nhớ cái chú đã cho cháu ăn mì trộn tương chao không? Chú ấy là bạn của chú, bây giờ chú ấy đang gặp nguy hiểm, có phải chú nên đi cứu chú ấy ngay không?”
Hạt Đậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy chuyện đó liên quan gì đến mẹ cháu?”
Viên Mục Dã không ngờ Hạt Đậu còn ít tuổi như thế mà tư duy logic rất tốt, cậu đành kiên nhẫn giải thích: “Mẹ cháu có thể giúp bọn chú tìm được chú ấy, cho nên khi nãy chú mới nhờ mẹ cháu giúp...”
Hạt Đậu còn định nói điều gì đó thì Lương Tĩnh đã ngắt lời: “Nhân lúc này trời sắp tối, đường lên núi sẽ không có người, tôi có thể đưa các anh đi tìm cái hang kia, nhưng cụ thể có tìm được hay không thì tôi không dám chắc.”
Đoàn Phong nghe Lương Tĩnh nói vậy, vội vàng giục: “Vậy thì nhanh đi thôi, còn chờ gì nữa?”
Viên Mục Dã lấy điện thoại ra: “Được, để tôi gọi bọn Từ Lệ...”
Nhưng Lương Yên lại lắc đầu: “Tôi chỉ có thể dẫn hai người đi, nếu như chuyện của tôi có thêm người khác biết, tôi sẽ không thể dẫn hai người lên núi.”
Trong lòng Viên Mục Dã như có lửa đốt: “Bây giờ chúng tôi không biết tình hình của Diệp Dĩ Nguy, nhưng gần như chắc chắn là anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu chỉ có hai chúng tôi lên núi, không có trang bị gì mang theo làm sao đưa người xuống núi được?”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đã lo đến cuống lên thì vội vàng nói: “Hay thế này đi, hai người đi lên núi trước, tôi đưa Hạt Đậu đi tìm nhóm Từ Lệ, cậu để lại ký hiệu ở ven đường cho chúng tôi, chờ sau khi tìm được cái hang kia thì cậu để Lương Tĩnh đi về trước, sau đó tôi sẽ dẫn người lên núi tìm cậu.”
Viên Mục Dã suy nghĩ, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, thế là bốn người họ chia thành hai đường. Trước khi đi Lương Tĩnh còn dặn dò Hạt Đậu cẩn thận, không được nói cho người khác biết là mẹ và chú đi đâu.
Độ cao của núi Phượng Minh so với mực nước biển không chênh lệch nhiều, thôn Trường Khê nằm ở lưng chừng núi, Lương Tĩnh dẫn Viên Mục Dã ra khỏi thôn đi về phía Đông, nơi đó có đường mòn đi lên núi... Con đường này bình thường rất ít người qua lại nên cỏ dại mọc chen trên đường mòn, nếu không có Lương Tĩnh dẫn đường, Viên Mục Dã không thể nhận ra dưới chân mình có đường đi.
“Trước đây Ngô Lão Lục thường xuyên đem những đứa trẻ đã chết vứt trong hang đó sao?” Viên Mục Dã vừa đi vừa hỏi.
Lương Tĩnh đi trước thở dài một hơi: “Những đứa trẻ hắn ta mang về đa phần đều bị bệnh, hắn chỉ lợi dụng bọn chúng để kiếm tiền chứ chưa từng mua thuốc chữa bệnh cho chúng, chúng bị bệnh lâu ngày trở nên nặng hơn rồi chết. Hắn không muốn người trong thôn để ý nên đã ném xác bọn trẻ vào trong hang động kia.”
Viên Mục Dã hỏi Lương Tĩnh: “Hang động kia như thế nào?”
Lương Tĩnh suy nghĩ: “Tôi cũng không biết rõ, có điều nhìn có vẻ rất sâu!”
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra với Lý Tiểu Nhị kia vậy? Nó và Ngô Lão Lục có quan hệ như thế nào?” Viên Mục Dã hỏi
Lương Tĩnh hừ một tiếng: “Thằng ranh đó không đơn giản đâu, khi tôi đến đây thì nó đã ở đây rồi, có rất nhiều chuyện Ngô Lão Lục đều nghe theo lời nó. Đừng nhìn dáng vẻ bề ngoài của nó đáng thương, thực tế trong bụng nó lúc nào cũng đầy ý nghĩ xấu xa. Nếu không phải nó nghĩ là tôi bị điên không đề phòng tôi thì tôi cũng không nhận ra nó thâm hiểm như thế.”
Viên Mục Dã hiếu kỳ: “Nó mới chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, sao lại có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy?”
Lương Tĩnh cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tóm lại đứa bé đó không giống như trẻ con bình thường, đừng nói là trẻ con, đến cả người trưởng thành như tôi với anh cũng chưa chắc đã có tâm tư kín đáo bằng nó...”
Sau đó Viên Mục Dã để lại ký hiệu ở ven đường, đúng như lời Lương Tĩnh nói, hang động kia không hề dễ tìm, cũng may trí nhớ của cô ta khá tốt, mặc dù đã qua hai năm nhưng cô ta vẫn có thể theo ấn tượng mơ hồ mà tìm được cái hang kia. Ngoài cửa hang mọc đầy dây leo, nếu không vạch đám thực vật ra thì không thể phát hiện ra đằng sau nó có một cái hang cao đủ cho người lớn đi vào.
Lúc này Lương Tĩnh chỉ vào cửa hang và bảo: “Chính là chỗ này, bên trong rất đáng sợ, tôi sẽ không đi vào với anh đâu, nếu như... nếu như bạn anh gặp chuyện không may thì anh cũng đừng quá đau lòng.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Tôi biết rồi... vậy cô có tự mình xuống núi được không?”
Lương Tĩnh cười khổ: “Nếu là hai năm trước chắc chắn tôi không làm được. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy tôi nhận ra một điều, chỉ cần là chuyện bắt buộc phải trải qua thì không có gì là không thể làm được cả.” Nói xong cô ta đi thẳng xuống núi mà không quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng Lương Tĩnh, Viên Mục Dã nghĩ đến những thông tin liên quan đến cô ta ở trên mạng. Nếu cậu nhớ không nhầm thì cô ta đã tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, trước khi xảy ra chuyện còn đảm nhận vị trí lãnh đạo ở tập đoàn Mạnh Thị.
Thật khó tưởng tượng một người phụ nữ đạt đủ tiêu chuẩn xinh đẹp, giỏi giang, giàu có như thế lại có thể một mình đi lại ở nơi hoang dã như thế này... Có lẽ đúng như Lương Tĩnh đã nói, chỉ cần là chuyện buộc phải làm, thì không có chuyện gì là không thể làm dược.
Trước khi đi vào, Viên Mục Dã vẫn còn hơi lo lắng, cậu sợ rằng mình sẽ nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy đã chết. Nhưng việc đã đến nước này, cho dù anh ta sống hay chết cũng phải tìm được người trước.
Sau đó Viên Mục Dã hít sâu một hơi, rồi lấy đèn pin chui vào trong hang...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất