Chương 242: Nói chuyện
Viên Mục Dã trốn một bên không hề nhìn hai mẹ con kia đang làm gì, bởi vì cậu đang tập trung “nghe”... Nhưng từ đầu đến cuối chỉ có tiếng Hạt Đậu líu lo.
Nghe được một lúc, Viên Mục Dã thấy Lương Tĩnh vẫn không nói gì thì không nhịn được bắt chước Đoàn Phong nghiêng người nhìn qua tình hình trong sân, thấy Lương Tĩnh vẫn yên lặng ngồi ở ghế cạnh bồn hoa nhỏ, nhìn thì giống như đang ngắm hoa, nhưng thực ra cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hạt Đậu đang chạy nhảy chơi đùa quanh bồn hoa.
Có lẽ vì trong sân vẫn còn nhiều người khác, cho nên Lương Tĩnh không nói câu gì, chỉ thỉnh thoảng lầm bầm mấy câu khiến người nghe không hiểu... Mặc dù thỉnh thoảng có người đi qua cạnh cô ta nhưng chẳng ai quan tâm cô ta nói gì.
“Xem ra phải chờ đến khi chỉ còn riêng hai mẹ con họ thì cô ta mới nói chuyện.” Đoàn Phong bảo.
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng chưa chắc, để cô ta nói chuyện chỉ cần một cơ hội thôi...”
Hai người đang nói chuyện thì cơ hội kia đã xuất hiện! Hạt Đậu đang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống cạnh thành bồn hoa thì không may bị ngã sấp xuống, đầu gối bị xước da chảy máu.
Dù sao cũng là trẻ con, nó bị ngã đau thì mếu máo chạy đến cạnh mẹ nó: “Mẹ ơi, con đau...”
Lương Tĩnh nhìn xung quanh một lát sau đó ôm Hạt Đậu vào ngực. Kiểm tra vết thương thấy không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng nói với Hạt Đậu: “Con là con trai, phải dũng cảm, nếu không sau này làm sao bảo vệ được mẹ?”
Hạt Đậu méo miệng, tủi thân nói: “Nhưng con còn quá nhỏ, không thể bảo vệ mẹ được!”
Lương Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng bé: “Cho nên con phải mau chóng lớn lên, chỉ cần con có thể bình an lớn lên, mẹ không còn sợ gì nữa!”
Viên Mục Dã nghe Lương Tĩnh nói mà trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ người phụ nữ này giả điên ngoài nguyên nhân là Ngô Lão Lục, thì còn có nguyên nhân khác?
Ngay sau đó Lương Tĩnh nói tiếp: “Con trai, con phải nhỡ kĩ lời mẹ dặn, nếu có một ngày chúng ta bị chia tách ra, con nhất định phải dũng cảm, như vậy mới có thể chờ được đến ngày mẹ con chúng ta đoàn tụ.”
Dường như Hạt Đậu không hiểu mẹ đang nói gì, cậu bé ngây ngô nhìn mẹ và nói: “Mẹ, sao chúng ta phải xa nhau?”
Lương Tĩnh thở dài: “Mọi chuyện hay thay đổi, không ai nói trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có điều con phải nhớ kĩ, con phải dũng cảm như một người đàn ông thì mới có thể sống bình an được.”
Từ những câu này của Lương Tĩnh, Viên Mục Dã có thể đoán ra, cô ta hẳn là biết không bao lâu nữa mình sẽ bị tách khỏi con... Bởi vì trong mắt người ngoài, một người điên thì không thể chăm sóc con cái được, mà Hạt Đậu muốn có một cuộc sống bình thường thì trước hết phải rời khỏi người mẹ thần kinh không bình thường này đã.
Nhưng Viên Mục Dã không hiểu, theo lý mà nói, bây giờ Ngô Lão Lục đã chết, cô ta có thể đến cục dân chính để thông báo, chỉ cần cô ta nói ra thân phận thực sự của mình là có thể đưa con quay về rồi cơ mà.
Nhưng hiển nhiên Lương Tĩnh vốn không muốn làm như vậy, cô ta còn e ngại chuyện gì? Rốt cuộc là nguy hiểm như thế nào mới khiến cô ta dù phải chia xa con cũng không muốn đưa Hạt Đậu quay về nhà họ Mạnh?
Sau khi ghi âm một đống “lời hay dạy con” của Lương Tĩnh, Viên Mục Dã cảm thấy như vậy là đủ rồi, cậu đẩy Đoàn Phong: “Anh đi dẫn đứa bé ra chỗ khác đi.”
Đoàn Phong bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại là tôi?”
Viên Mục Dã cười: “Được tôi đi, vậy anh đi đối phó với Lương Tĩnh nhé?”
“Thôi đi, phụ nữ có thể giả điên đều là thú dữ, cậu đi thì hơn!” Đoàn Phong nói xong dùng vẻ mặt ông chú dễ gần đi ra ngoài.
Lương Tĩnh không ngờ Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại cùng đi đến, trên mặt cô ta thoáng có nét kinh ngạc. Hạt Đậu nhìn thấy hai người họ thì rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần họ xuất hiện đều mua đồ ăn ngon hoặc đồ chơi vui cho nó.
“Hạt Đậu, chú dẫn cháu qua bên kia chơi được không?” Giọng Đoàn Phong nịnh nọt.
Viên Mục Dã nghe mà nổi hết cả da gà, Đoàn Phong đúng là không có khiếu dỗ trẻ con, chẳng trách lần đầu tiên Hạt Đậu nhìn thấy anh ta lại nghi ngờ...
Sau khi nhìn Đoàn Phong và Hạt Đậu đi ra xa, Viên Mục Dã mới ngồi xuống cạnh Lương Tĩnh. Ban đầu cậu không vội vàng vạch trần chuyện Lương Tĩnh giả điên, mà chỉ yên lặng ngồi cạnh cô ta.
Có lẽ Lương Tĩnh cũng không đoán được Viên Mục Dã đang tính toán gì, nhưng trong lòng thấy bất an nên mấy lần hơi nhích người ngồi xa Viên Mục Dã một chút.
Viên Mục Dã thấy Lương Tĩnh sắp ngồi không yên thì đành thở dài, nói: “Hai năm nay cô đã có khoảng thời gian rất khó khăn nhỉ, Lương Tĩnh.”
Viên Mục Dã nói xong, Lương Tĩnh cứng đờ người ngồi đó, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh vậy... Thậm chí Viên Mục Dã có thể cảm nhận được cơ thể của cô ta đang liên tục run rẩy vì sợ hãi.
Xem ra Lương Tĩnh thực sự đang sợ điều gì đó, thế là Viên Mục Dã tiếp tục hạ thấp giọng, nói: “Cô không cần sợ hãi như thế, tôi không muốn làm hại mẹ con cô, tôi tìm hiểu thân thế của cô không có mục đích gì khác, chỉ đơn giản vì muốn tìm bạn của tôi. Nếu cô không muốn người khác biết cô giả điên thì tôi cũng sẽ không nói ra...”
Lương Tĩnh yên lặng nghe Viên Mục Dã nói xong mới từ từ chớp mắt, coi như đồng ý. Viên Mục Dã nói tiếp: “Bạn tôi tên là Diệp Dĩ Nguy, tôi biết cô nhất định đã từng gặp anh ấy, chúng tôi đến núi Phượng Minh là để tìm anh ấy... Cô có thể nói cho tôi biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu không?”
Lương Tĩnh cố ý không nhìn Viên Mục Dã mà cúi đầu nhìn xuống chân, Viên Mục Dã biết cô ta không tin mình. Điều này rất bình thường, nếu cô ta là một phụ nữ dễ dàng tin người khác thì có lẽ đã không trốn mãi ở đây giả điên!
Viên Mục Dã tiếp tục: “Tôi không biết cô đang sợ điều gì, cũng không biết nên giúp cô thế nào, nhưng chỉ cần cô có thể giúp tôi tìm được bạn tôi, thì tôi có thể nghĩ cách để hai mẹ con cô không bị tách ra.”
Mặc dù Viên Mục Dã nói cả một tràng nhưng chỉ có câu cuối là tác động được đến Lương Tĩnh, vấn đề khó khăn nhất hiện giờ cô ta phải đối mặt chính là hai mẹ con phải chia xa, nếu như người này có thể giúp cô ta giải quyết được vấn đề thì không thể tốt hơn.
Lương Tĩnh im lặng rất lâu, lâu đến mức Viên Mục Dã nghi ngờ có phải cô ta thực sự không biết gì không thì đột nhiên nghe thấy Lương Tĩnh thì thầm: “Ở trên núi...”
Lúc đầu Viên Mục Dã không nghe rõ, cậu vội vàng ngồi sát lại: “Ở đâu?”
“Ở trên núi... bạn của anh...” Lương Tĩnh nói.
Có thể vì quá lâu không giao tiếp với người bình thường, nên giọng của Lương Tĩnh nghe vô cùng khẩn trương.