Chương 247: Chứng bệnh không lão hóa
Chuyện sau đó hơi rườm rà, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Diệp Dĩ Nguy thì trở nên thuận lợi đến kỳ lạ, việc Lương Tĩnh giả điên đương nhiên có thể phát hiện ra thông qua giám định, lại thêm lời hứa sẽ chịu toàn bộ chi phí sinh hoạt của hai mẹ con cô ta nên bên viện mồ côi không còn vấn đề gì nữa.
Về phía Từ Lệ thì không thuận lợi như vậy, kẻ duy nhất có thể làm rõ vụ án là Lý Tiểu Nhị thì lúc nói thế này lúc nói thế kia. Lúc thì nó nói Ngô Lão Lục là cậu ruột nó, lúc lại nói là anh trai của chú mình, tóm lại không có câu nào là thật.
Sau khi kiểm tra những thi thể bên trong hang núi, ngoại trừ anh cả chết do vết thương bên ngoài thì hầu hết đều chết do bệnh nặng. Điều này về cơ bản không khác nhiều với những gì Lương Tĩnh nói, chỉ tiếc là Lương Tĩnh không chịu đứng ra làm chứng.
Sau đó Viên Mục Dã lại đi đến viện mồ côi thăm Lương Tĩnh và Hạt Đậu, đồng thời cũng để lại cách liên hệ với mình và Diệp Dĩ Nguy cho họ, nếu như mẹ con họ có điều gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho cậu. Nếu không gọi được cho cậu thì gọi Diệp Dĩ Nguy cũng được.
Khi Viên Mục Dã rời khỏi viện mồ côi, Lương Tĩnh ôm Hạt Đậu ra tiễn cậu.
“Tôi không ngờ cậu thực sự có thể nói được làm được...” Lương Tĩnh nhẹ nhàng nói.
Viên Mục Dã tỏ ra bất đắc dĩ: “Lúc đầu khi đồng ý với cô, tôi cũng không ngờ chuyện lại không thuận lợi như thế, tôi bắt đầu thấy hối hận.”
Nghe thế, khóe miệng Lương Tĩnh khẽ cong lên: “Không ngờ con người anh cũng thú vị đấy... Thế này đi, thấy anh tận tâm giúp đỡ tôi như thế, tôi gợi ý cho anh câu này, biết đâu nhờ đó anh có thể phá được vụ án.”
Viên Mục Dã dừng bước: “Gợi ý gì?”
Lương Tĩnh nhìn xung quanh rồi hạ giọng xuống thấp: “Trước kia tôi ở Hàn Quốc đã từng gặp một loại bệnh kỳ lạ, gọi là hội chứng Peter Pan, tôi kiến nghị cảnh sát nên đưa Lý Tiểu Nhị đi kiểm tra theo hướng này thử xem.”
“Hội chứng Peter Pan là bệnh gì?” Viên Mục Dã không hiểu.
Lương Tĩnh nói: “Cụ thể bệnh đó như thế nào thì tôi không rõ, tóm lại vì một nguyên nhân nào đó khiến cơ thể không phát triển, cho dù người bị bệnh bao nhiêu tuổi, thì ngoại hình của người đó vẫn luôn duy trì ở thời điểm phát bệnh.”
Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Vậy không phải sẽ thành trẻ mãi không già sao?”
Lương Tĩnh nhún vai: “Cũng không khác nhiều đâu, tôi đoán trường hợp của Lý Tiểu Nhị là bị bệnh này, có điều cụ thể có phải hay không thì phải qua kiểm tra y học mới biết được...”
Rời khỏi viện mồ côi, trong đầu Viên Mục Dã vẫn nghĩ về lời nói của Lương Tĩnh, Lý Tiểu Nhị kia đúng là không bình thường. Mấy năm nay tội phạm vị thành niên đúng là có tăng lên, thủ đoạn thậm chí còn hung ác hơn nhiều người trưởng thành.
Nhưng những tội phạm vị thành niên này đều có ý thức mờ nhạt về pháp luật, thường không biết sợ là gì, nhưng dù sao bọn chúng cũng chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên chỉ qua một hai lần thẩm vấn là khai ra hết.
Còn Lý Tiểu Nhị lại khác, nó dường như biết chính xác phải nói thế nào thì mình mới đứng ngoài được chuyện này, thậm chí còn có chút kỹ năng phản trinh sát. Việc này đối với một đứa bé nhất định sẽ có sự khó khăn, huống hồ là một đứa trẻ còn không được đi học, luôn lang thang ăn xin khắp nơi?
Viên Mục Dã gọi điện cho Từ Lệ nhắc lại gợi ý của Lương Tĩnh, đương nhiên, cậu sẽ nói rằng đây là nghi ngờ của mình.
Từ Lệ suy nghĩ: “Nghe cậu nói vậy tôi cũng cảm thấy đứa trẻ này đúng là trưởng thành đến kỳ lạ, không chừng cậu lại đoán đúng đấy! Nhưng dù điều tra ra được hắn mắc chứng không già, thì pháp luật cũng chưa chắc đã chấp nhận, phải tìm được bằng chứng tin cậy hơn mới được...”
“Bằng chứng gì?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ nói: “Đương nhiên là thân phận thực sự của Lý Tiểu Nhị, cho dù hắn mắc chứng không già, cũng không phải chui từ đá ra chứ? Nhất định hắn phải có cha mẹ, thậm chí là anh chị em.”
Viên Mục Dã thở dài: “Như vậy không phải là tìm kim đáy bể à?”
Từ Lệ nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể lấy ADN của Lý Tiểu Nhị làm mẫu sau đó tìm kiếm vận may trong kho dữ liệu ADN thôi...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừm, dù sao cũng hơn là không làm gì... Đúng rồi, các anh đã tìm được đoạn sắt mà tôi nói chưa?”
Từ Lệ đau cả đầu: “Đừng nói nữa, chỗ đó có cả một đống phế liệu xây dựng, bây giờ tổ kỹ thuật đang loại trừ dần! Đây là một đại công trình đấy.”
Viên Mục Dã nghĩ: “Cá nhân tôi cảm thấy coi như Lý Tiểu Nhị là người bị bệnh không già, thì chưa chắc hắn đã từng được đi học đại học, vì vậy có thể hắn sẽ không nghĩ đến chuyện tiêu hủy hung khí... Còn những tiểu xảo mà hắn dùng để đối phó với các anh có lẽ do nhiều năm phạm tội tích lũy được.”
“Chỉ mong vậy... Thật ra bây giờ muốn nhận định thằng nhóc này giết người không khó, khó là ở chỗ làm thế nào định tội được hắn, nếu không thể chứng minh được hắn là người trưởng thành thì cuối cùng có thể hắn sẽ được miễn xử lý hình sự.” Từ Lệ lắc đầu.
Viên Mục Dã lập tức nói: “Các anh phải nghĩ cách đưa Lý Tiểu Nhị đi kiểm tra sinh trắc học, thằng nhóc này tính cách ác độc, nếu như lần này hắn thoát được, sợ là sau này còn làm ra nhiều chuyện mà người khác không ngờ được.”
Mấy ngày sau, Diệp Dĩ Nguy xuất viện, đúng như anh ta đã nói, trong thời gian anh ta dưỡng bệnh ở bệnh viện đã từ từ nhớ lại một số việc... Mặc dù chưa nhớ lại hoàn toàn, nhưng cũng đủ để anh ta liên kết với những chuyện sau khi mình vào thôn.
Giống như phân tích trước đó của nhóm Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy cũng hiểu rõ tình trạng của Hạt Đậu, ngay lập tức anh ta nghi ngờ nhóm Ngô Lão Lục là bọn buôn người, hắn điều khiểm đám trẻ con ra đường xin ăn, đồng thời còn ngược đãi chúng.
Sau khi đi theo những đứa trẻ kia, Diệp Dĩ Nguy đã chụp lại ảnh để làm bằng chứng. Anh ta nghe ngóng được nơi ở của Ngô Lão Lục thì muốn đến đó xem qua tình hình, kết quả lại gặp Lý Tiểu Nhị ở cổng...
Ấn tượng đầu tiên mà Lý Tiểu Nhị mang đến cho Diệp Dĩ Nguy là, thằng nhóc này mặc dù hơi có tính toán nhưng cũng là một đứa trẻ bị hại, hắn còn đưa cánh tay trái bị tàn tật lên cho Diệp Dĩ Nguy xem, nói là do Ngô Lão Lục đánh.
Diệp Dĩ Nguy nhìn thấy kẻ ác sao có thể ngồi yên, có điều khi đó anh ta cũng chỉ chụp mấy bức ảnh, định xuống núi đến cục dân chính báo cáo. Nhưng Lý Tiểu Nhị lại lôi kéo anh ta vào trong nhà, nói là bên trong có một bé gái bị bệnh nặng sắp chết!
Diệp Dĩ Nguy tin là thật, đi theo Lý Tiểu Nhị vào trong nhà.
Nếu như khi đó Diệp Dĩ Nguy đi vào nhà cùng một người trưởng thành thì có lẽ ít nhiều gì anh ta cũng có đề phòng, nhưng anh ta không thể ngờ được một cậu bé nhìn bề ngoài mới mười hai, mười ba tuổi lại đột nhiên tập kích mình...
Thật ra sau đấy Diệp Dĩ Nguy nghĩ lại vẫn thấy sợ, lúc đó nếu không phải do cách biệt chiều cao dẫn đến đoạn thép kia của Lý Tiểu Nhị không dùng được toàn lực, lại thêm khi đó là ban ngày cho nên sau khi Lý Tiểu Nhị đánh ngất Diệp Dĩ Nguy thì không dám đánh thêm nữa, nếu không đầu của Diệp Dĩ Nguy cũng chẳng kém anh cả kia rồi.