Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 253: Đồ quan tài

Chương 253: Đồ quan tài

Hồi xưa nhà Viên Mục Dã ở sát vách, mỗi lần bà cụ Viên thấy người đàn ông họ Vương kia đánh Thạch Đầu ác quá thì sẽ đứng cách khoảng sân mắng chửi! Miệng của bà cụ Viên cũng chẳng vừa, cho nên bình thường tên kia rất sợ bà, chỉ cần vừa nghe bà cụ Viên bắt đầu mắng là ông ta sẽ không đánh Thạch Đầu quá tay nữa.
Nhưng khi đó bà cụ Viên đã qua đời, Viên Mục Dã cũng bị đón về nhà của cha, không còn ai có thể cứu anh ấy vào ngay lúc ấy, cho nên có thể tưởng tượng được Thạch Đầu bị đánh nặng cỡ nào trong trận đòn đó.
Nhìn bạn chơi cùng của mình khi còn nhỏ bị đánh thê thảm như vậy, trong lòng Viên Mục Dã cực kỳ hụt hẫng. Nhưng cậu lại không thể thay đổi điều gì, bởi vì những điều đó đều là chuyện đã xảy ra rồi. Cho dù Viên Mục Dã có lợi hại đến đâu thì cũng không có cách nào thay đổi lịch sử.
Một lát sau, Thạch Đầu bò dậy khỏi mặt đất, sau đó khập khiễng đi tới đống than đá dưới cửa sổ, ôm mấy cục than tổ ong vào nhà. Viên Mục Dã thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy vào sân, bởi vì cậu cần phải biết được rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?!
Sau khi Thạch Đầu và người đàn ông kia vào nhà, khung cảnh trong sân đã có thay đổi, trong khoảnh khắc, xung quanh mọc đầy cỏ hoang cao bằng người, thoạt nhìn còn hoang vắng hơn nhà của bà nội.
Lúc này Viên Mục Dã cũng không để ý được nhiều như vậy, cậu vạch cỏ hoang ra rồi lập tức đi vào trong nhà. Cùng lúc đó ở trong nhà, người đàn ông họ Vương vẫn còn đang lải nhải mắng Thạch Đầu, bảo anh ấy nhanh nhóm bếp lò lên, nói trong phòng sắp cóng chết người rồi!
Hiện giờ nhà nào ở thôn Thượng Lôi cũng đã dùng lò điện để sưởi ấm từ lâu rồi, nhưng vào năm đó mỗi nhà mỗi hộ vẫn dùng loại lò nhỏ bằng than đá này để nhóm lửa sưởi ấm, nếu thao tác không đúng cách sẽ có khả năng gây ra ngộ độc carbon monoxit…
Nhưng theo lý mà nói, người trong thôn bọn họ đã dùng loại lò than đá nhỏ này hơn nửa đời người, trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng xảy ra ngộ độc khí than. Cho nên vào ban đêm, nhất định đã xảy ra tình huống gì đó không bình thường.
Lúc này, người đàn ông họ Vương kia mắng Thạch Đầu xong thì lên thẳng giường ngủ, để mặc một mình Thạch Đầu canh lửa ở trước lò than đá, ai ngờ sau khi cả gia đình nhà họ Vương đều ngủ say, Thạch Đầu lại hắt cả một bát nước vào lò than đá, sau đó đứng dậy đóng chặt tất cả cửa chính và cửa sổ.
Viên Mục Dã nhìn thấy một loạt hành động của Thạch Đầu, trong lòng lập tức chùng xuống. Cậu biết loại than đá này mà không cháy hết hoàn toàn là nguy hiểm nhất, nó sẽ nhả ra lượng carbon monoxit rất lớn, nếu cộng thêm phòng bị bịt kín mít thì còn hay hơn, trăm phần trăm sẽ bị ngộ độc khí than.
Xem ra vụ ngộ độc khí than năm đó không phải tai nạn, mà là Thạch Đầu đã tỉ mỉ lên kế hoạch một vụ mưu sát… Điều làm cho Viên Mục Dã không ngờ chính là, sau khi hoàn thành tất cả hành động, Thạch Đầu cũng dựa vào tường và ngồi xuống, sau đó ngủ thiếp đi với vẻ mặt giải thoát.
Hóa ra năm đó Thạch Đầu tự tử chết ư?! Bởi vì anh ấy không nhìn thấy hy vọng sống nên mang theo cả nhà họ Vương luôn ngược đãi mình cùng chết. Xem đến cuối, Viên Mục Dã cảm thấy trên mặt mình lành lạnh, sờ tay lên mới phát hiện toàn là nước mắt…
Thật ra trước khi chết, tay họ Vương kia đã phát hiện có thể là mình bị ngộ độc khí than, nhưng lúc ấy ông ta đã rũ rượi cả người rồi, chỉ có thể miễn cưỡng lăn từ trên giường xuống đất, làm thế nào cũng không bò được đến cửa.
Khi tất cả ảo ảnh biến mất toàn bộ, Viên Mục Dã cực kỳ khổ sở đi ra khỏi sân nhà họ Vương. Cậu không ngờ rằng hóa ra chân tướng năm đó lại là thế này…
Nếu năm đó bà nội không bị bệnh, cậu cũng sẽ không phải trở về nhà của cha, có lẽ anh Thạch Đầu sẽ không luẩn quẩn trong lòng như vậy, mà cậu càng không thể dắt em trai đến bờ sông chơi, rồi dĩ nhiên cũng sẽ không xảy ra tất cả bi kịch phía sau.
Nhưng trên đời căn bản không có nếu, dường như tất cả bi kịch đều bị người ta bố trí sẵn từ trước, xảy ra hết chuyện này đến chuyện kia. Tim Viên Mục Dã bắt đầu trở nên đau đớn hơn, cậu phát hiện hình như mình không nên trở lại nơi này.
Lúc trước cậu vẫn luôn cho rằng mình đã buông xuống được, nhưng sự thật chứng minh miệng vết thương trong lòng không những không khép lại, mà còn bởi vì qua thời gian lắng đọng mà chảy mủ thối rữa, vừa chạm vào là đau thấu tim gan...
Lúc Viên Mục Dã ra khỏi nhà họ Vương, đúng lúc có một người đi tới trước mặt. Anh ta vừa thấy Viên Mục Dã đi ra từ căn nhà đã bỏ hoang nhiều năm thì sợ tới mức hét to: “Có ma!” sau đó co cẳng bỏ chạy.
Lúc ấy Viên Mục Dã cũng bị hành động giật nảy của người này làm hoảng sợ, vừa nghe đối phương hét to có ma, cậu lập tức đỡ trán nói: “Anh đừng chạy, tôi không phải ma!”
Người nọ chạy đi được vài bước, nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì đứng ở tại chỗ nói: “Cậu thật sự không phải ma hả?!”
Viên Mục Dã đáp bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hôm nay tôi mới vừa về thôn nên quay về thăm căn nhà trước kia từng ở, không ngờ rằng nơi này lại rách nát thành như vậy.”
Người đàn ông nhìn về phía Viên Mục Dã, nửa tin nửa ngờ: “Cậu… là con nhà ai? Sao tôi chưa bao giờ gặp cậu nhỉ? Hơn nữa, hộ gia đình này đã chết hết cả từ lâu rồi, sao cậu có thể là người nhà này chứ?”
Viên Mục Dã chỉ vào nhà bà nội mình: “Không phải nhà này, trước kia tôi ở nhà kia!”
Người nọ nghe xong thì lại trợn mắt lên lần nữa, sau đó giật mình nói: “Không phải là… đồ quan tài nhà họ Viên kia chứ?!”
Đã rất nhiều năm rồi Viên Mục Dã chưa từng nghe lại xưng hô này, trong lúc nhất thời sắc mặt cậu trở nên hơi khó coi. Đối phương hiểu ngay là lời nói của mình không thích hợp cho lắm, vì thế vội vàng sửa lời: “Viên Tiểu Dã? Không đúng, là Viên Mục Dã! Cả cậu cũng trở lại à?!”
Viên Mục Dã không muốn so đo quá nhiều với anh ta, vì thế gật đầu đáp bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Ừ, tôi trở về xử lý một ít vấn đề về nhà ở, xong xuôi sẽ đi.”
Người nọ hơi xấu hổ, nói: “Tôi là Mãnh Tử, cậu còn nhớ không? Chính là cháu ngoại của ông ba Nghiêm trước kia ở sát vách nhà cha cậu đấy!”
Anh ta nói như vậy là Viên Mục Dã nhớ ngay ra người này là ai. Đáng lẽ thằng nhóc này tên là Mạnh Lương, bởi vì tính cách hơi dữ dằn nên có biệt danh là Mãnh Tử. Anh ta hơn Viên Mục Dã mấy tuổi, khi còn nhỏ thường xuyên bắt nạt cậu, hở ra là gọi cậu là đồ quan tài.
Nhớ đến những trải nghiệm không vui khi còn nhỏ, Viên Mục Dã không muốn nói thêm gì với anh ta nữa, cậu đáp cho có lệ: “Anh bận việc cứ làm đi, tôi đi về trước.”
Không ngờ Mãnh Tử thấy Viên Mục Dã muốn đi, ấy thế mà lại chủ động đeo bám theo như keo dán sắt: “Vừa rồi ngại quá! Cậu đột ngột bước ra khỏi nhà họ Vương, làm tôi còn tưởng rằng mình gặp ma chứ?!”
Viên Mục Dã vừa nghe Mãnh Tử nhắc tới căn nhà của nhà họ Vương bèn thuận miệng hỏi: “Năm đó người nhà này thật sự đều chết hết cả rồi sao?”
Mãnh Tử kéo Viên Mục Dã đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói, đứng chỗ này kể chuyện nhà bọn họ làm tôi sợ chết khiếp…”
Sau đó Mãnh Tử kể cho Viên Mục Dã nghe, năm đó, khi người nhà họ Vương bị phát hiện ngộ độc khí than thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hai vợ chồng nhà họ Vương, còn có mấy đứa nhóc trong nhà đều đã chết cứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất