Chương 252: Hàng xóm cách vách
Ông Ba nghe vậy thì nói như hận sắt không thành thép: “Đồ ngốc! Cháu cũng có quyền thừa kế mà?! Việc gì khi không để lợi cho người phụ nữ xấu xa kia!”
Viên Mục Dã thở dài: “Ông Ba à... Chuyện năm xưa, ai đúng ai sai đã chẳng còn ý nghĩa nữa. Cháu đã bỏ qua rồi, ông còn cái gì mà không bỏ qua được nữa chứ? Đối với một người phụ nữ mà nói, bà ta cũng đã đủ thê thảm rồi. Trong vòng một ngày mà cùng lúc tang chồng mất con, còn phải một mình nuôi nấng đứa con riêng không có máu mủ, không làm được cũng là chuyện thường tình thôi.”
Ông Ba lập tức hầm hừ nói: “Cho dù thật sự giống như cháu nói thì người đi cũng phải là cô ta chứ không phải là con trai trưởng nhà họ Viên như cháu! Cháu lại còn không trách cô ta ư?”
Viên Mục Dã cười: “Được rồi ông Ba à, trời cũng không còn sớm nữa, ông mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
Trước khi đi ông Ba còn thở dài: “Lần này cháu phải nghe ông, năm đó ông không thể giúp gì, đến lúc nhắm mắt rồi cũng không có mặt mũi đi gặp ông bà nội cháu được. Bởi vậy lần này nhất định ông phải lấy về hết những thứ đáng lẽ thuộc về cháu!!”
Ông Ba đi rồi, nụ cười trên mặt Viên Mục Dã dần dần biến mất. Sao cậu có thể không hận chuyện năm đó được chứ?! Nhưng mà hận thì có thể làm gì đây? Lúc ấy, khi người trong thôn nhắc tới Viên Mục Dã, tất cả đều thay đổi sắc mặt. Mẹ kế của cậu là một người phụ nữ không có văn hóa cao. Bạn bảo bà ta có thể suy nghĩ như thế nào? Dĩ nhiên là bảo sao hay vậy thôi.
Chuyện năm đó như vẫn còn rõ ràng trước mắt Viên Mục Dã, cậu tận mắt nhìn thấy cha và em trai cùng chết đuối. Cú sốc này hoàn toàn không thể tiêu tan một cách tùy tiện, đối với Viên Mục Dã của năm đó, nó quả thật giống như trời sập. Cho nên từ sau khi rời khỏi thôn Thượng Lôi, cậu không nghĩ mình còn có thể trở về.
Nhưng vừa rồi khi Viên Mục Dã nhìn thấy mẹ kế của mình, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng thù hận trong lòng của bà ta với cậu. Xem ra bà ta còn đang trách Viên Mục Dã, cho rằng cậu đã khắc chết chồng và con trai của bà ta.
Không nói đến việc bà ta chỉ là một người đàn bà ru rú trong nhà, năm xưa ai ai ở trong thôn mà không nghĩ như vậy? Bao gồm cả ông Ba vừa mới đi khỏi! Nếu không lúc ấy Viên Mục Dã cũng không đến mức phải bị đưa đến viện mồ côi của thị trấn khi đã hơn mười tuổi.
Nhớ lại những việc này, nhất thời nỗi lòng Viên Mục Dã khó có thể bình tĩnh được, cậu lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ yên. Thế cho nên cậu bèn xoay người xuống giường, muốn đi dạo một vòng trong thôn xem sự thay đổi mấy năm nay của thôn Thượng Lôi…
Mặc dù chất lượng cuộc sống trong thôn đã tăng lên nhiều, nhưng sau khi trời tối, mọi người vẫn không có hoạt động giải trí gì mà đều về nhà sớm. Viên Mục Dã đi dạo ở bên ngoài cả buổi, trừ hai con chó vàng to ra, cậu chẳng gặp được một người dân nào.
Bất giác, Viên Mục Dã đã đi đến căn nhà cũ của mình. Cậu đứng nghỉ chân ở cửa trong chốc lát, phát hiện mọi thứ trong sân về cơ bản không có gì thay đổi, so sánh với hàng xóm, phòng ốc trong nhà chắc là trước nay chưa từng được sửa sang lại.
“Xem ra cuộc sống của nhà mẹ kế rất bình thường!” Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ trong bụng.
Thật ra bây giờ ngẫm lại, năm xưa khi cha Viên Mục Dã còn khỏe mạnh, mặc dù mẹ kế không hề thích cậu, nhưng chưa từng cắt xén ăn mặc của cậu. Nếu không phải trong nhà gặp biến cố, chưa biết chừng tình cảm của hai người bọn họ sẽ rất tốt ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thở dài một hơi, sau đó chuẩn bị đi. Ai ngờ khi cậu mới vừa quay người lại thì nhìn thấy mẹ kế đang đứng phía sau lưng mình với vẻ mặt thù hận...
“Mày trở về làm gì? Tại sao mày cứ như âm hồn không tan vậy?” Mẹ kế nói bằng giọng ác độc.
Viên Mục Dã đáp với vẻ mặt thản nhiên: “Nhà của tôi, tôi muốn về thì về thôi.”
Nghe vậy, mẹ kế hơi sửng sốt. Lúc này bà ta mới ý thức được rằng Viên Mục Dã đã không còn là đứa trẻ thành thật nhiều năm trước mặc bà ta xoa nắn. Thế là bà ta nói bằng giọng điệu chẳng mấy thân thiện: “Mày nói chuyện với tao kiểu gì vậy? Nói thế nào thì tao cũng là bề trên của mày!”
Viên Mục Dã cười lạnh, cậu lắc đầu và nói: “Lúc bà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi và bà đã không còn quan hệ nữa rồi. Đừng có tự xưng là bề trên của tôi, tôi thấy tự nhục giùm cho bà…”
Viên Mục Dã nói xong cũng không thèm để ý tới phản ứng của bà ta mà xoay người đi luôn. Cậu vừa đi vừa thở dài, xem ra mình vẫn là người phàm tục, có một số việc ngoài miệng nói bỏ qua rồi nhưng khi thực sự đối mặt thì vẫn không bỏ xuống được.
Lúc trước Viên Mục Dã vốn định ra ngoài đi dạo rồi về. Bây giờ cậu khiến mẹ kế tức như vậy thì càng không muốn trở về ngủ nữa. Vì thế cậu lại đi về phía nhà cũ của bà nội.
Bởi vì lâu năm không được sửa sang, căn nhà cũ của bà cụ Viên thật sự rách nát đến mức không còn ra hình thù gì nữa. Nóc nhà đã sụp không biết bao nhiêu năm rồi… Mặc dù tường bao vẫn còn, nhưng cổng không biết đã bay đi đâu.
Mặc dù căn nhà này cũ nát nhưng lại chứa đựng tất cả những ký ức vui vẻ thời thơ ấu của Viên Mục Dã. Khi ở đây, cậu không phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của cha, cũng không phải nghe người trong thôn nói bậy lung tung, bởi vì bà nội sẽ chửi mắng cho bọn họ cuốn xéo hết!
Hơn nữa ở đây còn có bạn chơi cùng thời thơ ấu của cậu, anh Thạch Đầu, cũng là đứa trẻ sàn sàn tuổi duy nhất trong thôn chịu chơi với cậu... Có lẽ ở một mức độ nào đó, bọn họ là người có cùng hoàn cảnh, cho nên hai đứa nhóc có thể an ủi lẫn nhau.
Nghĩ đến anh Thạch Đầu, Viên Mục Dã bèn quay đầu nhìn về phía cách vách nhà bà nội. Cậu thấy trong nhà đó còn sáng đèn, xem ra bên trong chắc là có người ở, cậu nhón mũi chân nhìn sang nhà đó, kết quả cậu lại nhìn thấy người đàn ông năm đó thường xuyên đánh anh Thạch Đầu!
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, nghĩ thầm không phải mọi người nói năm đó người nhà họ Vương này đã chết sạch hết rồi hay sao? Nhưng ngay sau đó cậu đã hiểu. Quần áo trên người gã đàn ông kia có kiểu dáng cổ xưa, nhìn thế nào cũng không giống như là đồ mọi người mặc hiện giờ, xem ra là cậu đã đọc được từ trường tư duy năm đó còn sót lại ở đây.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã hơi lùi ra phía sau hai bước, sau đó chạy lấy đà và phóng lên bờ tường nhà bà nội, rồi nhìn chằm chằm từng cử động của người nọ ở trong nhà...
Thực tế thì Viên Mục Dã không vì cái gì cả, cậu chỉ muốn xem thử rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có phải anh Thạch Đầu thật sự cùng chết với hộ gia đình này vì trúng độc khí than hay không? Kết quả cậu nhìn một lát thì phát hiện, sự việc dường như không đơn giản như vậy.
Người đàn ông họ Vương kia đi tới đi lui một mình ở trong sân như đang tìm đồ vật gì đó, chẳng được bao lâu thì thấy ông ta tức hổn hển xách một bóng dáng nhỏ gầy ra khỏi chuồng gia súc.
Viên Mục Dã chỉ liếc mắt đã nhận ra bóng dáng nhỏ gầy kia chính là anh Thạch Đầu năm đó. Anh ấy có vẻ mặt sợ hãi, xem ra không tránh được một trận đòn đau! Mặc dù đây là chuyện đã từng xảy ra, nhưng Viên Mục Dã vẫn không đành lòng xem.
Thạch Đầu là một đứa trẻ vô cùng nhẫn nhịn, mặc dù bị đánh mình đầy thương tích, anh ấy cũng không bao giờ la to. Nhưng có đôi khi, thường là anh ấy càng không khóc không kêu thì càng bị đánh thảm hơn…