Chương 261: Thần khuyển kỳ binh
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã đuổi theo Giả Minh đang chạy ra xa. Mấy ngày qua Đại Thành không hề rời thôn, cho nên thi thể của Giả Minh chắc chắn bị ông ta giấu ở đâu đó gần đây…
Viên Mục Dã đi theo một lúc thì phát hiện khi Giả Minh chạy đến bên cạnh một cái tường thấp, gã đột nhiên rẽ ngoặt sang mảnh đất ở đầu thôn phía Tây. Vào thời gian này mà Giả Minh lại không về nhà, gã chạy ra ngoài thôn… Chắc chắn trước đó đã hẹn với Đại Thành, xong chuyện sẽ tụ tập ở đó.
Quả nhiên một lát sau thì Đại Thành chạy từ đằng xa đến, ông ta thở hổn hển nói: “Mày đi theo tao, chỗ này gần thôn quá, rất dễ bị người ta nhìn thấy…”
Lúc đó Giả Minh đi theo Đại Thành mà không hề nghi ngờ, họ xuyên qua một đám ruộng rồi đi tới bên cạnh một chiếc giếng sâu. Đại Thành móc một bao thuốc trong túi áo ra rồi rút điếu đưa cho Giả Minh: “Hút một điếu thả lỏng nào…”
“Anh họ, làm sao bây giờ? Tên nhóc Viên Mục Dã kia chắc chắn nhận ra em, nhỡ nó báo cảnh sát thì xong đời mất!” Giả Minh cầm điều thuốc rồi chột dạ hỏi.
Đại Thành cũng châm cho mình một điếu thuốc, sau đó hít sâu một hơi: “Đêm hôm khuya khoắt nó đi đâu mà báo cảnh sát chứ? Hơn nữa, kể cả nó nhớ kĩ khuôn mặt của mày, nhưng nó đâu có biết mày là ai? Nghe tao, mày về nhà trốn tạm vài ngày, đợi thẳng nhóc đó đi là xong.”
Giả Minh nhăn nhó: “Về nhà? Lúc trước anh bảo em nói với gia đình là đi ra ngoài tìm việc mà? Bây giờ lại bảo em về nhà là thế nào?”
Đại Thành ngẩng đầu nhìn Giả Minh, ông ta hỏi: “Hôm nay lúc mày đi ra ngoài đã nói như thế với dì à?”
Giả Minh gật đầu: “Đúng vậy! Anh họ, hay là anh cho em ít tiền trước đi, em ra ngoài trốn một thời gian là được. Nếu không bị thằng nhóc Viên Mục Dã nhận ra thì chúng ta đều xong đời. Còn nữa… Anh đã xử lý thi thể của chị dâu thế nào rồi?”
Đại Thành nghe Giả Minh hỏi như vậy thì nhấp nháy mắt: “Cái này thì mày không phải lo, lát tao về sẽ treo chị mày trong chuồng gia súc, chị dâu mày vừa cãi nhau vì chuyện nhà cửa với ông Ba, cho nên nghĩ quẩn rồi treo cổ cũng rất bình thường…”
Giả Minh nghe xong cười gian, nói: “Anh họ, anh cũng đừng quên những gì đã nói hôm nay, đến lúc nhận được tiền phá dỡ thì nhất định phải chia cho em một nửa đấy!”
Đại Thành gật đầu: “Mày yên tâm, anh họ đã lừa mày bao giờ chưa! Mày có biết vì sao tao lại dẫn mày đến chỗ này không?”
Giả Minh ngơ ngác lắc đầu hỏi: “Vì sao?”
Đại Thành cười hề hề đầy bí ẩn rồi chỉ tay vào chiếc giếng bỏ hoang: “Tao giấu đồ tốt trong đó, muốn cho mày cầm trước mang ra ngoài bán!”
Giả Minh nghe xong lại tin là thật, gã lập tức tiến lại gần miệng giếng để nhìn: “Đồ tốt gì thế?”
Đại Thành thấy Giả Minh đã mắc lừa, bèn chậm rãi cầm một cục đá từ dưới đất lên, sau đó trầm giọng nói: “Vật đó rất đáng giá, mày xuống đó mới có thể biết là cái gì.”
Giả Minh nghe thấy giọng nói của Đại Thành có vẻ kỳ lạ, gã vừa muốn quay đầu lại thì đã bị Đại Thành đập mạnh vào gáy, cả người Giả Minh lập tức nghiêng một cái sau đó nhào đầu vào trong chiếc giếng cạn.
Đại Thành thấy Giả Minh đã rơi xuống, gã tiện tay ném luôn cục đá trong tay vào đó…
Viên Mục Dã khá hiểu về loại giếng ở nông thôn này, nó thường sâu khoảng hai mươi đến ba mươi mét, miệng giếng rất hẹp, thường không rộng hơn năm mươi centimet, nếu có ai ngã xuống thì thường sẽ chết vì thiếu dưỡng khí… Giả Minh ngã xuống đó vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, chắc chắn là phải chết.
Một lúc sau khi Giả Minh rớt xuống, cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến mất, Viên Mục Dã tập trung nhìn thì thấy miệng giếng được che kín bởi một tấm xi măng. Chắc do người trong thôn sợ trẻ con ham chơi ngã xuống đó nên mới để một tấm xi măng lên trên.
Xem ra Đại Thành đã lập kế hoạch từ trước, sau khi Giả Minh giết được Viên Mục Dã, gã sẽ lừa Giả Minh đến đây để giết người diệt khẩu. Còn về vụ giết chết mẹ kế… chắc là ngoài kế hoạch.
Địa điểm giấu xác mà Đại Thành chọn đúng là bí ẩn, nếu như không phải hôm nay Viên Mục Dã tìm được thi thể Giả Minh, không biết phải đợi đến ngày nào mới có người phát hiện ra?
Kể cả khi biết rõ phía dưới có thi thể, nhưng muốn lấy thi thể lên cũng không phải chuyện dễ, dưới đó quá chật hẹp, một người lớn mà xuống đó cũng khó để cánh tay hoạt động bình thường.
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi quay người rời đi, dù sao cậu cũng không quen lắm với đội trưởng Vương nên không biết phải giải thích với anh ta thế nào về chuyện tại sao mình lại biết thi thể ở dưới đáy giếng, cậu phải về tính toán lại mới được.
Viên Mục Dã thức cả đêm, cậu càng nghĩ càng cảm thấy thi thể của Giả Minh không nên bị mình tìm thấy mới đúng, thế là Viên Mục Dã gọi cho đội trưởng Vương, cậu nói ra sự nghi ngờ trong lòng: “Rất có thể Giả Minh đã bị Đại Thành diệt khẩu.”
Đội trưởng Vương bèn nói cho Viên Mục Dã biết, thật ra anh ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng tức một cái là không tìm thấy thi thể của Giả Minh, cho nên tất cả mới chỉ là giả thiết.
Viên Mục Dã vừa cười vừa nói: “Cái này dễ xử lý thôi, anh nghĩ thử xem, Đại Thành giết người xong chắc chắn không có thời gian mang thi thể đi quá xa, cho nên xác của Giả Minh chắc chắn phải ở xung quanh thôn Thượng Lôi, hay là cho chó nghiệp vụ qua thử một chút…”
Đội trưởng Vương nghe xong lập tức vui mừng: “Đúng rồi, tại sao tôi không nghĩ đến việc dùng chó nghiệp vụ nhỉ?”
Sau đó cục cảnh sát huyện mượn một con chó cảnh sát đã được huấn luyện nghiêm chỉnh và huấn luyện viên của nó, một người một chó sau khi khóa chặt mùi của Giả Minh tại nhà của gã thì bắt đầu lục soát trong toàn bộ thôn.
Viên Mục Dã rất tin tưởng vào mũi của chó nghiệp vụ, mặc dù đã qua vài ngày, hơn nữa Giả Minh còn bị ném xuống chiếc giếng sâu hàng chục mét, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, trời khô ráo mà không phải mùa mưa, chắc chắn mùi của Giả Minh vẫn còn. Hơn nữa, con chó này lại là một con chó chuyên tìm thi thể rất xuất sắc, cho nên sẽ không khó để tìm được thi thể Giả Minh…
Sau khi giao việc tìm thi thể cho chó nghiệp vụ, Viên Mục Dã quay ra xử lý chuyện nhà cửa, ông Ba thấy mấy đứa trẻ nhà mẹ kế đáng thương nên thương lượng với Viên Mục Dã xem có cho bọn nó thêm tiền đền bù phá dỡ được không.
Thật ra ngay từ đầu Viên Mục Dã cũng không muốn số tiền đó, nếu không phải lúc cậu vừa về đã gặp phải thái độ hùng hổ của mẹ kế thì cậu đã bỏ quyền thừa kế của căn nhà đó rồi. Nhưng chuyện đã đến nước này, cậu lại cảm thấy nếu một lần mà cho bọn nhỏ toàn bộ số tiền cũng không ổn.
Hiện giờ mẹ của Đại Thành đã cao tuổi, nếu đột nhiên có một khoản tiền lớn thì tuy rằng có thể bảo đảm được cuộc sống, nhưng lại khó bảo đảm rằng không có họ hàng cô dì chú bác ở tận đẩu tận đâu nhảy ra rồi dùng lý do chăm sóc bọn trẻ để chiếm đoạt tài sản.
Viên Mục Dã tính toán, dựa theo điều kiện mà bên phá dỡ đưa ra, căn nhà của mấy bà cháu có thể đổi một gian nhà trong thị trấn, như vậy thì mấy đứa trẻ có thể lên thị trấn để học.