Chương 266: Có đi mà không có về
Sau khi tia sáng xung quanh tắt hẳn, Viên Mục Dã có thể cảm giác rất rõ tiếng bước chân của Hoắc Nhiễm trở nên nhanh hơn, cậu bèn nhường cho Hoắc Nhiễm đi trước, Hoắc Nhiễm đương nhiên hiểu ý của Viên Mục Dã, cậu ta nháy mắt cảm ơn.
Viên Mục Dã thấy nhóm người Hoàng Tông Nghĩa đều đi ở phía trước thì nhỏ giọng nói với Hoắc Nhiễm: “Thật ra trong lòng ai cũng có một nỗi sợ không thể kiềm chế được, có nỗi sợ là vật thật, có cái là hoàn cảnh, điều này không có gì phải xấu hổ cả… Hơn nữa, lòng dũng cảm phải trải qua rèn luyện mới tăng lên được, đó được gọi là trưởng thành! Mà tôi lại không thấy cậu sẽ là một người nhát gan.”
Hoắc Nhiễm nghe Viên Mục Dã nói như vậy, bỗng chốc đã tìm được một chút tự tin, cậu ta gật đầu: “Anh, anh yên tâm, kể cả em có sợ thì cũng không là gánh nặng của mọi người đâu!”
Viên Mục Dã cười nói: “Chúng ta là một đội, từ trước đến giờ đều giúp đỡ lẫn nhau, làm gì có chuyện gánh nặng chứ?”
Viên Mục Dã nói đơn giản vài câu đã khiến tâm trạng Hoắc Nhiễm khá hơn nhiều, cậu ta không so đo chuyện Trương Khai chê mình nhát cáy nữa mà quay trở về vị trí cũ…
Đoàn Phong vẫn luôn đi cuối cùng lúc này tiến lên bảo: “Cậu làm công tác tư tưởng khá nhỉ? Về sau cứ giao việc này cho cậu nhé.”
Viên Mục Dã liếc mắt nhìn anh ta, cậu hỏi nhỏ: “Có chuyện gì xảy ra với cái thứ trên người anh thế? Anh lấy khẩu 64 đấy từ đâu ra vậy?”
Đoàn Phong nhún vai đáp: “Không cần ngạc nhiên như vậy, tôi chỉ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào thôi…”
“Nếu mà bị điều tra ra là to chuyện đấy!” Viên Mục Dã hơi gắt.
Không ngờ Đoàn Phong lại cười tủm tỉm: “Yên tâm, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Viên Mục Dã vừa định nói gì thì Hoàng Tông Nghĩa đang đi đầu đột nhiên dừng lại, anh ta ra hiệu cho tất cả mọi người tiến đến gần, xem ra anh ta muốn tuyên bố gì đó.
Khi tất cả đã vây xung quanh, Hoàng Tông Nghĩa hắng giọng rồi nói: “Càng tiến về phía trước, chúng ta sẽ hoàn toàn không thấy cửa hang nữa, cho nên tôi phải nói trước vài câu… Tôi hy vọng lần này vào hang, tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của tôi, đặc biệt là mấy vị nhân viên nghiên cứu khoa học, tôi biết các vị đều là chuyên gia trong lĩnh vực khác, học thức cao hơn chúng tôi nhiều! Nhưng chúng tôi đã có hơn mười năm kinh nghiệm làm nghề này, vì thế kinh nghiệm dò xét hang động cũng coi như phong phú, hơn nữa Vương Hải Long là nhóm thứ hai vào trong hang nên khá quen thuộc tình huống trong cái động đá vôi này. Cho nên chỉ cần các vị nghe theo sự chỉ huy của tôi, chúng tôi sẽ dốc hết sức dẫn mọi người bình yên ra ngoài!”
Hoàng Tông Nghĩa đúng là điển hình của đàn ông cơ bắp, vóc dáng không quá cao nhưng rất rắn chắc, trông vô cùng cường tráng, mà nhìn mặt là biết đây là một người không thân thiện…
Viên Mục Dã nghe anh ta nói một đống thứ linh tinh, nhưng ý nghĩa thực sự trong đó là phải nghe lời. Sau khi tiến vào trong hang, hoàn toàn sẽ do bọn họ quyết định, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể tự gánh hậu quả…
Hoàng Tông Nghĩa nói xong, người có vóc dáng cao gầy là Vương Hải Long đứng bên cạnh chỉ về phía trước rồi bảo: “Tiến lên một đoạn nữa sẽ có một con suối, người công nhân mà chúng tôi cứu lúc trước được tìm thấy ở chỗ đó!”
Viên Mục Dã nghe là hiểu ngay, thật ra lần trước bọn họ không đi sâu vào trong hang nên bây giờ hoàn toàn không biết gì về tình huống phía trước.
Nhưng trong lòng Viên Mục Dã cũng hiểu, mặc kệ đám người này kiêu ngạo đến mức nào thì hiện giờ bọn họ cũng là những nhà thám hiểm hang động có trình độ nhất trong nước. Nếu như không xảy ra chuyện vượt ngoài phạm vi kinh nghiệm của họ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Sau khi hoàn toàn rời xa thế giới bên ngoài, xung quanh bắt đầu càng ngày càng yên tĩnh, ngoại trừ những âm thanh “Phạch… Phạch…” trên đầu thì chỉ còn tiếng bước chân của đoàn người, nó khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào một không gian khác.
Thỉnh thoảng Hoắc Nhiễm lại ngó lên để tìm xuất xứ của những âm thanh kia, Tằng Nam Nam thấy thế bèn nói nhỏ: “Đừng khẩn trương, chắc đó là dơi trên trần hang thôi.”
Hoắc Nhiễm nghe vậy thì “A” lên, sau đó thở phào một cái.
Đúng như Vương Hải Long đã nói, sau khi bọn họ tiến vào một đoạn thì có một con suối nhỏ xuất hiện, nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Nếu dùng đèn pin chiếu vào thì thỉnh thoảng còn nhìn được bóng mấy con cá con đang bơi lội.
Trần Huy thấy vậy bèn móc dụng cụ lấy nước từ trong ba lô ra định bụng mang một ít nước ra ngoài. Mấy người Viên Mục Dã là “Chuyên gia sinh vật” nên cũng không thể đứng nhìn, thế là cũng xúm lại đó.
Mấy người Hoàng Tông Nghĩa dường như không thấy hứng thú với những thứ này, bọn họ quan sát cẩn thận tình huống trong hang, thỉnh thoảng còn tụ vào một chỗ rồi thầm thì to nhỏ gì đó… Đoàn Phong thấy vậy bèn ra hiệu Đại Quân theo dõi kĩ nhóm Hoàng Tông Nghĩa, dù sao mọi người cũng chưa biết rõ lai lịch đối phương, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì lại bỏ rơi bọn họ.
Trần Huy lấy mẫu nước xong thì nói nhỏ với Đoàn Phong: “Sinh vật trong nước giống cá mà không phải cá, lại càng không phải loại cá cóc hay gặp trong động đá vôi, nếu như có thể bắt một con ra ngoài, chưa biết chừng chúng ta sẽ phát hiện một giống loài hoàn toàn mới!”
Đoàn Phong buồn cười nói: “Tiến sĩ Trần, anh thật sự nghĩ bọn tôi là chuyên gia sinh vật học à?”
Trần Huy hơi lúng túng: “Tôi chỉ đang nghĩ là mấy vị có thể tiện tay cầm mấy mẫu sinh vật ra ngoài không?”
Đoàn Phong cười, sau đó khẽ lắc đầu: “Như vậy đi, nếu chúng ta có thể ra ngoài thuận lợi… Có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút đề nghị của anh.”
Đoàn Phong nói xong bèn quay ra hô: “Tiến sĩ Trần đã lấy xong mẫu nước rồi!”
Hoàng Tông Nghĩa lập tức triệu tập đội viên rồi nói: “Mọi người đếm số người rồi tiếp tục xuất phát!”
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rất rõ, khiêu chiến thật sự giờ mới bắt đầu, bởi vì con đường sau này tràn đầy bất ngờ. Nhóm thăm dò vào hang đầu tiên đã mất tích bốn ngày, rốt cuộc thì bọn họ bị lạc mất phương hướng? Hay là gặp phải một mối nguy hiểm không biết nào đó?
Nhưng có một điều có thể khẳng định là, nếu bọn họ tiếp tục đi vào chỗ sâu hơn thì sẽ gặp phải chuyện giống nhóm thứ nhất, đến lúc đó mọi người sẽ biết đã có chuyện gì xảy ra.
Mọi người càng vào sâu, độ ẩm trong hang lại càng lớn, dưới chân cũng được bao phủ bởi các loại thực vật ẩm thấp như rêu và tảo. Đoàn Phong là người am hiểu cách truy tung, anh ta bắt đầu chú ý đến dấu vết dưới chân…
Đặc biệt từ chỗ con suối kia, Đoàn Phong vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của nhóm người đầu tiên, nhưng anh ta ngạc nhiên phát hiện ra trên mặt đất dường như chỉ có dấu vết tiến vào mà không có quay lại, chẳng lẽ người công nhân hôn mê kia không đi vào cùng mọi người?