Chương 265: Bạn học
Diệp Dĩ Nguy cười bảo: “Cậu cứ đi đi, không cần phải lo cho Kim Bảo đâu, nhưng tôi thấy hơi lạ về người bạn của cậu, tại sao cậu ta lại giao chó cho cậu trong một thời gian dài như thế chứ?”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, nhưng bọn họ có tình cảm rất sâu đậm với con chó này, nếu như không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì chắc chắn sẽ không để nó ở chỗ tôi lâu như vậy đâu.”
“Bọn họ?” Diệp Dĩ Nguy nghi ngờ hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, có một người trong số đó đã qua đời…”
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã nói đến đây thì mặt sầm xuống, anh ta không hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, thân thể cậu gần đây thế nào? Có cảm giác gì đặc biệt không? Tiến sĩ Lâm vẫn chưa tìm được biện pháp diệt trừ virus à?”
Viên Mục Dã nghe hỏi vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng: “Trước mắt chưa có biện pháp tốt hơn, anh ta bây giờ cũng chỉ có thể để tôi chung sống hòa bình với virus trong người.”
Diệp Dĩ Nguy thở dài, hỏi: “Hay là cậu đi một chuyến với tôi sang Boston đi? Tôi có quen một đàn anh là chuyên gia về phương diện này, nhóm của anh ta từ lúc thành lập đến bây giờ đã phát hiện hàng trăm loại virus mới, đồng thời đang nghiên cứu thuốc ức chế, anh ta có lẽ sẽ có biện pháp loại bỏ triệt để virus trong cơ thể cậu.”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Không cần tốn công như vậy, tình huống của tôi bây giờ chưa đến mức đó, không cần lo đâu…”
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã nói hời hợt thì bất đắc dĩ bảo: “Được rồi, nếu lúc nào cậu muốn đi thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ liên hệ với bên Boston.”
Sáng sớm hôm sau, nhóm Viên Mục Dã lại một lần nữa bắt đầu bước vào cuộc hành trình, bởi vì cách “nơi xảy ra chuyện” không xa, chỉ khoảng gần trăm mười cây số, cho nên bọn họ tự lái xe đến đó, như vậy cũng có thể để nhiều trang thiết bị ở trên xe.
Người phụ trách liên lạc bên đối phương đã chờ ở đầu cao tốc từ lâu, sau khi hai bên gặp mặt, người phụ trách liên lạc nói cho bọn họ biết là các thành viên của đội thăm dò hang động thứ ba đã đến đủ, chỉ thiếu đội khoa học của bọn họ mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của đối phương, xe của số 54 chạy vào một đường hầm cao tốc chưa thông đường, thuận lợi chạy thẳng đến địa điểm xảy ra chuyện - đoạn đường hầm trên cao tốc Tuyên Hòa.
Đúng như những gì mà nhân viên đi đón bọn họ đã nói, tất cả đã đến đủ trừ bọn họ. Sau khi nhóm Viên Mục Dã đến, họ được giới thiệu qua với các đội viên khác, tiếp đó họ mặc bộ đồ thám hiểm đã được chuẩn bị từ trước… Sẵn sàng xuất phát.
Trong nhóm tìm kiếm thứ ba này, tính cả đội Viên Mục Dã là hai mươi người, mười bốn người kia lần lượt là chuyên gia địa chất Trần Huy, đội trưởng Hoàng Tông Nghĩa, bác sĩ Nguyên Viện và y tá cấp cứu Dương Tĩnh, đội viên Phiền Kim Khiếu, Trương Bác, Bạch Tuấn Kiệt, Lý Thiên Hiếu, Cao Phong, Địch Minh Phi, Triệu Thiên Ân, Trương Hiểu Húc, Vương Hải Long, Tang Gia và những người khác.
Ngoại trừ ba người Trần Huy, Nguyên Viện và Dương Tĩnh, tất cả những người còn lại đều là nhà thám hiểm hang động có kinh nghiêm phong phú cực kỳ chuyên nghiệp. Trần Huy và chuyên gia địa chất đã mất tích Trương Vĩnh Thắng đều là bạn học của tiến sĩ Lâm, anh ta cũng coi như là bắt buộc phải nhận nhiệm vụ, trong lúc tìm kiếm Trương Vĩnh Thắng thì đồng thời… hoàn thành công việc thăm dò trước đó.
Khi Viên Mục Dã mặc trang bị thì cậu thấy ba lô của Đoàn Phong hơi xộc xệch, Viên Mục Dã bèn tiến tới để chỉnh giúp anh ta, trong lúc vô tình tay chạm vào hông Đoàn Phong, cậu bất ngờ sờ thấy một vật có hình dạng quen thuộc.
Đoàn Phong lập tức quay đầu nhìn Viên Mục Dã, sau đó nháy mắt ra hiệu cậu đừng lên tiếng. Mặc dù đã lâu không chạm vào vật này nhưng chỉ cần dùng tay sờ là Viên Mục Dã đã biết ngay nó là cái gì…
Đó là một khẩu súng lục K64, cũng là khẩu Viên Mục Dã đã cầm khi lần đầu tiên học bắn súng, cho nên cậu có ấn tượng rất sâu sắc với nó. Viên Mục Dã không ngờ Đoàn Phong lại cầm “Đồ thật” ở trên người, làm như vậy ở trong nước là phạm pháp.
Chắc chắn tiến sĩ Lâm không biết chuyện này, nếu anh ta mà biết thì sẽ không đồng ý để Đoàn Phong cầm theo củ khoai lang nóng bỏng tay này… Viên Mục Dã đoán là Đoàn Phong cảm thấy tình huống của lần hành động này không rõ ràng, cho nên anh ta mới cầm đồ thật theo để phòng thân.
Mặc dù trước đó bọn họ đều được nhìn qua tấm ảnh chụp không gian rộng rãi trong động, nhưng khi bọn họ thật sự đứng tại cửa hang thì đều kinh ngạc trước sự rộng lớn của nó!
Trương Đại Quân liên lục tặc lưỡi: “Mẹ nó, đúng là lớn thật, chẳng lẽ móc rỗng cả lòng núi?”
Người phụ trách giới thiệu tình huống của bên thi công giải thích: “Lúc trước chúng tôi làm thăm dò địa chất cũng đã từng dự đoán sẽ bị hang động chắn đường, nhưng không ngờ nó lại lớn như vậy, thật sự vượt khỏi dự đoán trước đó.”
Chuyên gia địa chất duy nhất trong nhóm thứ ba là Trần Huy nghe xong cũng cảm thán: “Quy mô của hang động này đúng là rất hùng vĩ, tôi tin là mấy người Vĩnh Thắng chỉ tạm thời bị lạc mà thôi, lần này chúng ta vào đó nhất định sẽ dẫn bọn họ bình yên đi ra!”
Viên Mục Dã nghe là biết ngay Trần Huy là người hay thích hô khẩu hiệu, anh ta chuẩn bị cổ vũ tinh thần mọi người trước khi vào hang! Tiếc là người khác chẳng thèm để ý, không ai chủ động tiếp lời khiến bầu không khí trong nhất thời hơi xấu hổ.
Dù sao anh ta cũng là bạn học của lão Lâm, so sánh với những người khác thì quan hệ của số 54 với Trần Huy cũng thân cận hơn, mặc dù trước đó mọi người không hề quen nhau… Đoàn Phong thức thời đứng ra giải vây: “Tiến sĩ Trần nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ cứu được nhóm tiến sĩ Trương ra!”
Không ngờ đội trưởng Hoàng Tông Nghĩa lại ngạc nhiên nhìn Đoàn Phong, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu, xem ra nhân viên của đội thám hiểm được dẫn đầu bởi Hoàng Tông Nghĩa khá tự phụ, có vẻ như bọn họ hơi chướng mắt tiến sĩ Trần…
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, hai mươi người nối đuôi nhau xuất phát. Trước khi đi Trương Khai vẫn không quên trêu chọc Hoắc Nhiễm: “Xem đi, cậu đâu cần phải sợ, cậu cứ nhìn đội ngũ rất dài này, khi chúng ta đi vào đó thì sẽ dọa mấy con như rắn, dơi chạy hết!”
Bởi vì có người ngoài ở đây nên Hoắc Nhiễm không tiện phát tác, cậu ta nói nhỏ với Trương Khai: “Biến đi chỗ khác!” Sau đó Hoắc Nhiễm đi tới bên cạnh Viên Mục Dã, cậu ta muốn cách ông anh họ không đứng đắn này xa một chút.
Viên Mục Dã thấy vậy lắc đầu cười, nhưng lại không nói gì cả, cậu thấy rất rõ ánh mắt của đội trưởng Hoàng trước đó, cho nên không muốn những người đó coi thường Hoắc Nhiễm.
Cách cửa hang càng xa, ánh sáng lại càng yếu ớt, chiếc đèn trên đầu bọn họ lúc này bắt đầu phát huy tác dụng. Nhưng phạm vi chiếu sáng của chiếc đèn này có hạn, nếu muốn nhìn càng xa thì phải dựa vào chiếc đèn pin trong tay mới được…