Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 275: Mạo hiểm

Chương 275: Mạo hiểm

Bất kể lũ quái vật nhỏ kia di chuyển như thế nào, bay hay là nhảy, con bướm phía sau lưng nó đều bám chắc bên trên, giống như mọc ở sau lưng nó vậy. Lúc này đám côn trùng ở gần đó cũng sắp bị ăn sạch cả rồi, đám quái vật dưới đất bắt đầu lục tục chuẩn bị bay đi!
Viên Mục Dã chợt nảy ra một ý, cậu lập tức nói với mọi người: “Mọi người mau đi theo đám quái vật này, chúng có thể dẫn chúng ta tìm được đường ra!”
Tất cả mọi người chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể đuổi theo đám quái vật bay trên đỉnh đầu với Viên Mục Dã, bởi vì luồng không khí khi những thứ này lũ lượt bay về phía trước lớn hơn Trương Tròn Vo rất nhiều…
Viên Mục Dã nhanh chóng nhặt mấy cục đá dưới đất lên, chỉ cần nhìn thấy trên vách đá có động đậy là sẽ ném đá lên đó. Trong lúc nhất thời đã gây nên hàng nghìn đợt sóng. Vô số con bướm bay lên trời, từng lỗi rẽ và cửa động lại hiện ra một lần nữa.
Trong khi họ chạy vội, Viên Mục Dã cố gắng ghi nhớ hình dáng và vị trí vốn có của mỗi một cửa động. Cùng lúc đó, bọn họ cũng tìm thấy con đường đã đi lúc trước.
Viên Mục Dã đang chạy thì ngừng lại. Cậu biết có lẽ đây là cơ hội duy nhất để tìm thấy nhóm Hoắc Nhiễm. Nếu như bỏ qua, rất có thể sẽ mãi mãi không tìm thấy họ nữa.
Đoàn Phong hỏi cậu tại sao không đuổi theo. Viên Mục Dã trầm giọng đáp: “Cần phải tụ họp với nhóm Hoắc Nhiễm trước đã, địa hình ở đây phức tạp, có thể không dễ tìm đường quay lại đâu, thậm chí có khi chúng ta không còn cơ hội tìm được bọn họ nữa.”
Thấy nhóm Viên Mục Dã và Đoàn Phong ngừng lại, Hoàng Tông Nghĩa hiểu chắc là bọn họ muốn quay lại tụ họp với tốp kia. Anh ta chạy vụt qua mà không thèm ngừng lại, chỉ buông một câu: “Chúng tôi đi tìm đường trước, sau đó sẽ quay lại đón các anh.”
Viên Mục Dã vừa định ngăn cản, lại nghe Đoàn Phong nói: “Bỏ đi, trước sự sống chết, cậu không thể yêu cầu mỗi người đều dâng hiến một cách vô tư được. Anh ta muốn tìm đường ra trước cũng không có gì đáng trách, chúng ta đi thôi.”
Cứ như vậy, bốn người Viên Mục Dã và mấy người Hoàng Tông Nghĩa không hề bàn bạc gì mà bất chợt chia thành hai đội. Đội đầu quay lại theo đường cũ tìm nhóm Hoắc Nhiễm, còn đội mấy người Hoàng Tông Nghĩa có tìm được đường ra hay không thì để nói sau…
Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam vừa thấy nhóm Viên Mục Dã trở lại, là ngay lập tức vui mừng lên đón. Trần Huy nhìn thấy bọn họ cũng mừng lắm, chắc anh ta đã nghĩ rằng lần này bọn họ sẽ một đi không trở lại.
“Đội trưởng Hoàng đâu?” Nguyên Viện thắc mắc.
Đương nhiên Viên Mục Dã không thể nói Hoàng Tông Nghĩa bỏ mặc mọi người để tự tìm đường ra, vì thế cậu suy nghĩ rồi trả lời: “Đội trưởng Hoàng dẫn đội viên của anh ta đi tìm lối ra trước, tìm được sẽ quay về đón mọi người.”
Trương Khai nhảy vào: “Viên, việc gì anh phải che giấu giùm anh ta? Tôi thấy là anh ta dẫn đội viên của mình chạy trước thì có!”
Viên Mục Dã khẽ lắc đầu với Trương Khai, ra hiệu cậu ta không nên nói lung tung.
Trương Bác nhanh chóng sửng cồ: “Anh nói bậy gì đó?! Đội trưởng Hoàng không thể nào bỏ mặc chúng tôi!”
Cao Phong, Địch Minh Phi và Thang Gia Trình cũng phụ họa: “Đúng thế, đúng thế. Chúng tôi đều quen đội trưởng Hoàng mười mấy năm rồi. Chẳng lẽ chúng tôi không rõ anh ấy là người như thế nào sao?”
Viên Mục Dã không muốn gây mâu thuẫn nội bộ vào lúc này nên cười nói với bọn họ: “Mọi người đừng để ý mà, người anh em này của tôi cũng đoán mò thôi. Tôi cũng tin tưởng đội trưởng Hoàng chắc chắn sẽ quay về đón mọi người!”
Sau khi nói xong, cậu nhanh chóng dời đề tài, quay sang hỏi Nguyên Viện: “Tình hình của Tiểu Phàn thế nào rồi?”
Nguyên Viện tỏ vẻ khó xử: “Có lẽ không tốt lắm. Nếu vẫn không tìm thấy lối ra, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.”
Viên Mục Dã thở dài: “Thế những người khác đâu? Còn ai có biểu hiện chảy máu nữa không?”
Nguyên Viện sửng sốt: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Viên Mục Dã kể lại chuyện của Triệu Thiên Ân cho cô ấy nghe. Nghe xong, Nguyên Viện nghĩ ngợi rồi nói: “Độ ẩm trong hang cao, lại luôn ở trong trạng thái khép kín hàng trăm nghìn năm, thậm chí có khi còn lâu hơn thế, cho nên chắc chắn nơi này sẽ tồn tại một số vật chất trước mắt chưa được khoa học chứng nhận. Cơ thể của chúng ta có thể nói là không hề có khả năng miễn dịch với các chất bí ẩn ở đây. Nếu còn tiếp tục ở lại, có khi tất cả đều không thể ra ngoài được.”
Viên Mục Dã an ủi cô ấy: “Yên tâm đi, chắc chắn chúng ta sẽ không sao đâu. Bây giờ việc cô cần phải làm là quan sát những người còn lại một cách chặt chẽ. Một khi phát hiện có người chảy máu, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách cầm máu mới được!”
Nguyên Viện thở dài nói: “Nếu chỉ là vết thương ngoài da có thể nhìn thấy còn dễ, nhưng nếu lại xuất hiện tình trạng xuất huyết nội tạng như của Triệu Thiên Ân, tôi sợ là mình không có cách giải quyết. Chỉ mong nhóm đội trưởng Hoàng có thể mau chóng tìm được lối ra, như vậy ít nhất Triệu Thiên Ân còn có cơ may được cứu chữa. Nếu không, e rằng với kiểu xuất huyết dạ dày này của anh ta, sẽ không kiên trì được bao lâu đâu.”
Sau đó, Đoàn Phong lại nới lỏng ga rô cầm máu cho Phàn Kim Tiếu, để ngăn ngừa cánh tay anh ta bị hoại tử do không lưu thông máu trong thời gian dài. Nhưng mọi người đều biết đây không phải cách lâu dài. Nếu muốn sống sót ra ngoài, bọn họ vẫn phải nhanh chóng nghĩ cách tự cứu mình mới được…
Lúc này Viên Mục Dã nhớ tới con côn trùng và nấm trong túi của Đoàn Phong. Cậu kéo anh ta qua một bên: “Tôi thấy có lẽ Phàn Kim Tiếu không kiên trì được thời gian dài nữa. Bằng không cho anh ta thử nấm máu kia đi?”
Đoàn Phong nói ngay: “Ngộ nhỡ con côn trùng kia mới là kháng thể thật sự thì sao?”
Viên Mục Dã lập tức hơi khó xử: “Ăn nấm còn có thể chấp nhận, nhưng ăn côn trùng thì…”
“Ăn côn trùng thì làm sao? Sao cậu kỳ thị côn trùng thế hả? Hơn nữa, nếu thật sự có thể cứu mạng, đừng nói là côn trùng, dù là phân côn trùng, cậu ta cũng phải ăn!” Đoàn Phong tỏ vẻ không sao cả.
Thật ra cho dù là ăn côn trùng hay là ăn nấm, Viên Mục Dã cũng đều không biết nên mở miệng nói với Phàn Kim Tiếu như thế nào. Mặc dù nấm máu trông đẹp, nhưng mọi người đều biết nó mọc từ thứ gì ra…
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn do dự, bèn trầm giọng nói: “Cậu cứ yên tâm đi, bất kể ăn thứ nào trong hai thứ này đều chắc chắn không có độc! Cậu thử nghĩ đi, côn trùng ăn nấm có chết đâu? Quái vật ăn côn trùng cũng không chết mà? Cho nên hai thứ này tuyệt đối an toàn! Hơn nữa theo tôi thấy, cho Phàn Kim Tiếu ăn con côn trùng kia luôn là chuẩn nhất, dẫu sao trong bụng nó cũng có nấm mà!”
Mặc dù Đoàn Phong nói những lời này có vẻ “ngụy biện”, nhưng với tình hình trước mắt, cũng chỉ có cách này chứ không còn cách nào hơn. Vì thế Viên Mục Dã đến cạnh Phàn Kim Tiếu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phàn, bây giờ chúng tôi nghĩ ra một cách có thể cầm máu cho anh, nhưng anh cũng biết điều kiện ở đây có hạn. Cho nên bất cứ cách gì cũng có tính nguy hiểm nhất định. Không biết anh có đồng ý mạo hiểm không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất