Chương 274: Tay không bắt côn trùng
Đoàn Phong lắc đầu: “Cũng không giống lắm, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là loại vật chất này có tác dụng phá hoại khả năng tự đông máu của cơ thể con người, cho nên mới khiến Tiểu Phàn và Triệu Thiên Ân chảy máu không ngừng. Chúng ta là kẻ ngoại lai, bị trúng độc là rất bình thường, nhưng còn những động vật sinh sống trong động này thì sao? Bọn chúng có thể sống ở đây chứng tỏ phải miễn dịch với loại vật chất kia?”
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm đám nấm trên mặt đất: “Tình huống nơi này quá kỳ lạ, một giọt máu rơi xuống đất thì nhanh chóng mọc ra một cây nấm, sau đó sẽ có hàng trăm hàng ngàn con côn trùng chân đốt đến ăn những cây nấm này... anh nói xem liệu cây nấm máu này có công hiệu gì không?”
Đoàn Phong cười nói: “Cậu cho rằng những con côn trùng kia thông minh đến thế sao, còn biết tự tìm thuốc cho mình?”
Viên Mục Dã lại nói: “Việc này không liên quan đến việc có thông minh hay không, có thể đây chỉ là bản năng của loài sinh vật này, giống như một số loài động vật từ khi sinh ra đã mang theo ký ức trong gen, dù không có ai dạy cũng tự biết cách săn mồi và xây tổ.”
Đoàn Phong rút dao quân dụng đâm vào gốc một cây nấm máu, Viên Mục Dã vội hỏi: “Anh làm gì thế?”
Đoàn Phong cười nói: “Còn làm gì nữa? Hái nấm thôi, nếu không chút nữa đám côn trùng kia đến thì chẳng phải bị ăn hết không còn sót lại thứ gì à! Nhanh đưa mũ áo cho tôi...”
Viên Mục Dã không còn cách nào đành phải phối hợp với Đoàn Phong hái mấy cây nấm, Đoàn Phong còn vừa hái vừa nói: “Nơi này không bị đám côn trùng kia chạy vào rất có thể là do chúng sợ những con bướm kia, bây giờ đám bướm đã bị chúng ta đánh động mà bay đi mất, có lẽ đám côn trùng kia cũng sắp hành động rồi, đừng ngẩn ra nữa, nhanh hái thêm mấy cây đi!”
Đoàn Phong còn chưa nói hết thì lúc này đã nghe thấy âm thanh soạt soạt vang lên, Viên Mục Dã lập tức dùng đèn pin chiếu ra xung quanh, quả nhiên có rất nhiều côn trùng đang rầm rập bò ra từ những khe hở của nham thạch.
Lúc này nhóm Hoàng Tông Nghĩa đang dìu Triệu Thiên Ân sắc mặt đã tái nhợt chạy đến, Trương Hiểu Húc nhìn thấy Viên Mục Dã thì hoảng hốt hô lên: “Những con côn trùng kia lại đến rồi!”
Viên Mục Dã nói với họ: “Mọi người đừng hoảng hốt, tạm thời tránh xa đám nấm máu này ra đã, mục tiêu của đám côn trùng kia là những cây nấm này, chúng ta không cản chúng ăn nó là được...”
Viên Mục Dã nhìn Đoàn Phong ra hiệu anh ta giấu những cây nấm họ đã hái đi.
Lúc này, một số lượng lớn côn trùng nhiều chân bò đến bắt đầu ăn như gió cuốn chỗ nấm máu kia, những con đến sau cùng không cướp được đồ ăn... thì bắt đầu điên cuồng tấn công những con đã ăn nấm máu.
Chiến sự hết sức căng thẳng, từng đám côn trùng dài hơn ba mươi centimet quấn lấy nhau, tuy rằng hiện giờ chúng không tấn công nhóm Viên Mục Dã, nhưng nhìn số lượng côn trùng lớn như thế cũng khiến toàn thân không thoải mái.
Những người khác đều quay mặt sang chỗ khác, nhưng Đoàn Phong thì thừa dịp bắt lấy một con côn trùng béo mập nhanh chóng nhét vào trong túi bên eo mình.
Viên Mục Dã giật mình nói: “Anh bắt nó làm gì?”
Đoàn Phong cười gian: “Tôi đã quan sát từ nãy đến giờ, con này là con ăn nhiều nhất, đã ăn không ít nấm máu rồi, bây giờ chúng ta cũng không biết rõ có phải chúng ăn nấm máu để miễn dịch hay không, không chừng ăn côn trùng ăn nấm máu còn có hiệu lực mạnh hơn?”
Viên Mục Dã nhìn cái túi bên hông Đoàn Phong đang trồi lên trụt xuống mà cảm thấy gai người, mặc dù cậu tự nhận mình can đảm hơn người, nhưng cũng không có dũng khí tay không bắt côn trùng như thế...
Những cây nấm trên mặt đất nhanh chóng bị đám côn trùng ăn hết. Sau khi trải qua một trận hỗn chiến, có một bộ phận đám côn trùng tử thương, nhưng đại đa số đều ăn đến tròn bụng chuẩn bị từ từ rút lui.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã cảm thấy như có thứ gì đó đang bay trên đầu, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy rất nhiều con vật trông như con mèo nhỏ đang bay tới bay lui theo tia sáng chiếu xuống.
“Ôi đệch, đây là thứ gì thế?” Trương Khai giật mình nói.
Đoàn Phong che miệng cậu ta lại: “Cậu nói nhỏ chút, thứ đang bay bên trên là kẻ thù tự nhiên của đám côn trùng lớn kia!”
Trương Khai nhớ đến khi nãy Đoàn Phong dùng tay này để bắt con côn trùng kia thì vội vàng hất tay anh ta ra, buồn nôn nói: “Anh mới bắt đám côn trùng kia còn chưa rửa tay đâu...”
Lúc này, những con vật đang bay trên đầu kia lục tục rơi xuống đất, Viên Mục Dã không dám đùng đèn pin chiếu thẳng vào chúng, nên bẻ một que huỳnh quang phát sáng ném về phía trước.
Mặc dù ánh sáng từ que huỳnh quang hơi tối nhưng cũng đủ để nhìn rõ ngoại hình của những con vật này. Đó là một loài vật có kích thước tương đương với một con mèo con, có cánh giống như dơi, khuôn mặt nhỏ cũng khá giống mèo con, nhưng có thêm răng nanh.
Những con vật này mặc dù hình thể không lớn, nhưng tấn công rất dũng mãnh, bọn chúng vừa tiếp đất đã lập tức bắt đầu ăn đám côn trùng trên đất! Những sinh vật này hình thể không lớn hơn đám côn trùng bao nhiêu nên không thể nuốt trọn chúng trong một lần, bởi vậy chỉ có thể cắn xé từng chút một, do đó mới để lại những bãi nhầy xanh lam kia...
Những con côn trùng nhiều chân chưa kịp chạy đi đều không may mắn thoát khỏi, bị những con vật biết bay này ngoạm hai ba miếng ăn hết.
Viên Mục Dã thì thầm nói với Đoàn Phong: “Sao anh không qua bắt một con giấu vào ba lô đi? Biết đâu loài vật này cũng có thể miễn dịch?”
Đoàn Phong cười gượng: “Mấy con này bề ngoài thì đáng yêu, nhưng ăn uống thì hung dữ quá, nếu không cẩn thận sẽ bị cắn rách thịt đấy!”
Viên Mục Dã tủm tỉm, sau đó tiếp tục quan sát đám quái vật nhỏ đang ăn côn trùng kia, phát hiện thị lực của chúng có vẻ không tốt, có lẽ chúng cũng cảm nhận bằng thính giác giống loài dơi.
Thế là cậu thì thầm với mọi người: “Cho đến khi đám côn trùng bị ăn hết, mọi người tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, tôi đoán bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta đâu, chờ đến khi bọn chúng ăn hết đám côn trùng kia hẳn là sẽ dễ dàng khóa chặt vị trí của chúng ta.”
Mọi người nghe Viên Mục Dã nói vậy lập tức không ai dám thở mạnh, dù sao những con vật này khác với đám côn trùng kia, một khi bọn chúng kích động tấn công vào mọi người thì không chết cũng bị cắn rất thảm.
Mà bọn Viên Mục Dã lúc này sợ nhất là bị thương, đến lúc đó dù không bị đám quái vật nhỏ này ăn thì cũng vì chảy máu không ngừng mà có kết cục như mấy thi thể trong nước kia...
Lúc này Viên Mục Dã tinh mắt nhìn thấy trên lưng những động vật này có thứ gì đó, thế là cậu không kìm được sự tò mò mà chiếu đèn pin vào để nhìn rõ hơn, kết quả cậu nhìn thấy một con bướm lớn đang bám chặt trên lưng con quái vật nhỏ kia!