Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 284: Nhìn nhau qua hồ

Chương 284: Nhìn nhau qua hồ

“Bên trong là cái gì?” Viên Mục Dã trầm giọng xuống.
Trương Khai lắc đầu: “Không tả được, dù sao nó cũng rất kỳ quái, anh cứ qua nhìn là biết ngay!”
Đoàn Phong cũng nghe được những lời vừa rồi, anh ta đứng dậy, đi đến và nói: “Đi, dẫn tôi qua đó xem…”
Viên Mục Dã lo cho vết thương trên người Đoàn Phong, cậu muốn tiến lên đỡ thì bị Đoàn Phong dùng ánh mắt ngăn lại. Viên Mục Dã đành bất đắc dĩ rút tay về rồi thận trọng đi phía sau.
Ban đầu lúc vào trong hang cũng không phát hiện chỗ nào khác lạ, Viên Mục Dã tò mò nhìn ba người Đại Quân, Đại Quân thấy vậy bèn dùng tay chỉ vào mấy thạch nhũ có hình dáng quái dị phía trước: “Vật đó ở phía sau…”
Đoàn Phong nghe vậy vội vàng đi đến, Viên Mục Dã phát hiện có vẻ như tình trạng của Đoàn Phong đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, cậu cũng bước nhanh đuổi theo… Khi mọi người vòng qua dãy thạch nhũ, một số vật kỳ quái xuất hiện ở trước mặt họ.
Chẳng trách mấy người Đại Quân không miêu tả được mình đã nhìn thấy gì. Khi Viên Mục Dã nhìn thấy mấy thứ này, cậu cũng không biết phải hình dung nó thế nào… Trông nó giống như mấy chiếc kén màu trắng, cao tầm một người, dùng đèn pin chiếu vào sẽ thấy hơi mờ mờ, hình như bên trong có đồ vật gì đó đang chậm chạp ngọ nguậy.
“Chính là những cái này, nếu nó thật sự là một cái kén… Vậy phải nở ra con sâu bướm lớn đến mức nào!” Trương Khai khoa trương.
Viên Mục Dã chậm rãi đi tới trước một cái kén lớn, định giơ tay kiểm tra vật trước mặt, nhưng cậu lại bị Đoàn Phong cản lại: “Đừng chạm lung tung, mấy vật bên trong có thể là…”
Đoàn Phong còn chưa nói hết câu, bên ngoài hang đã có tiếng hét rất to của một phụ nữ, nghe giọng thì chắc là của y tá Dương Tĩnh, mấy người cùng quay ra nhìn nhau rồi lập tức xoay người chạy ra.
Khi Viên Mục Dã chạy ra ngoài, tất cả mọi người đều đang đứng ở bên cạnh hồ, bọn họ hoảng sợ nhìn về phía bờ bên kia, ba người Viên Mục Dã nhìn theo ánh mắt của họ và cũng sững sờ tại chỗ…
Có mấy người đang đứng ở bờ hồ bên kia, khuôn mặt họ vô cảm và không giống người sống, hơn nữa quần áo trên người họ lại càng xác nhận việc bọn họ đã không còn là người sống.
“Tiểu Viên, không… không phải cậu nói bọn họ chết cả rồi sao?” Trần Huy run giọng hỏi.
Phàn Kim Tiếu đang đứng đằng trước nói với giọng nặng nề: “Bọn họ bây giờ cũng không giống người sống…”
Mấy người Viên Mục Dã lúc này cũng đã đi đến bên cạnh hồ, Trương Khai nhìn bờ hồ đối diện, cậu ta thắc mắc: “Tình huống này là thế nào? Chẳng phải bọn họ chết rồi sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Đoàn Phong vang lên: “Cuối cùng cũng thò đầu ra, những vật này đã theo chúng ta lâu rồi…”
Viên Mục Dã hơi giật mình: “Anh phát hiện bọn họ theo sau lúc nào thế?”
Đoàn Phong khẽ hừ một tiếng: “Từ khi Thang Gia Trình mất tích, tôi đã cảm giác có thứ gì đó luôn đi theo chúng ta, lúc đó cậu nghi là mấy con bướm kia, nhưng thật ra là bọn họ…”
Có người tinh mắt lúc này còn nhận ra một người mặc khác với những người còn lại, đó chẳng phải là Triệu Thiên Ân mà bọn họ đã chôn cất sao? Trong lúc nhất thời mọi người đều xôn xao, không dám tin vào hai mắt của mình.
Trần Huy cũng nhận ra người đứng đằng trước là Trương Vĩnh Thắng, bạn học cùng trường với mình, anh ta hô to với bờ bên kia: “Vĩnh Thắng à? Là cậu sao? Tớ là Trần Huy đây, mấy người chúng tớ đến cứu các cậu đây!”
Nguyên Viện nghe xong bèn ngăn cản Trần Huy: “Tiến sĩ Trần, anh đừng hô nữa, mặc dù tôi không xác định được mấy người tiến sĩ Trương đã chết hay chưa, nhưng tôi đã tận mắt thấy thi thể của Triệu Thiên Ân. Tôi và Dương Tĩnh lúc đó còn cẩn thận kiểm tra thi thể của anh ta, đúng là đã chết được một thời gian rồi.”
Trần Huy nghe xong thì sắc mặt rất khó coi: “Vậy… mấy người đó là thế nào?”
Nguyên Viện lắc đầu: “Tôi cũng không biết… Nhưng thế giới này có rất nhiều điều mà khoa học không giải thích được, đúng không?”
Hoắc Nhiễm nghe Nguyên Viện nói như vậy bèn thì thầm: “Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?”
Không ngờ Đoàn Phong đứng gần đó lại đột ngột quay đầu trừng mắt một cái, tên nhóc này bị dọa rụt ngay cổ lại, không dám nói lung tung nữa.
Tằng Nam Nam hỏi với giọng thấp thỏm: “Bọn họ đang làm gì thế? Đi theo chúng ta chỉ để nhìn nhau qua hồ à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chắc chắn là không, bọn họ xuất hiện như thế nào?”
Tằng Nam Nam suy nghĩ rồi trả lời: “Vô cùng đột ngột… Trước khi mấy anh vào hang còn chưa có, nhưng mọi người vừa quay ra thì bọn họ đã đứng ở đó rồi.”
“Chẳng lẽ có liên quan đến việc chúng ta vào trong hang?” Đại Quân hỏi.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Thử là biết ngay!” Anh ta nói xong bèn quay người đi về hướng cái hang kia.
Đúng như dự đoán, ngay khi Đoàn Phong muốn đi đến cửa hang, những tên kia đột nhiên bắt đầu chuyển động, bọn chúng dường như rất ngại chạm vào nước hồ nên dùng cả tứ chi để tản ra xung quanh sau đó bám thẳng lên trên trần bò về hướng mọi người…
Những hành động giống thạch sùng này của bọn chúng khiến mọi người bị dọa giật nảy mình, mấy người nhát gan liên tục lùi về phía sau, nhưng Viên Mục Dã vẫn đứng phía trước và quan sát kĩ mọi cử động của bọn chúng.
Động tác của những tên này cực nhanh, chỉ một lát sau đã bò đến nơi, cả đám không còn cách nào đành lùi vào trong hang trước. Viên Mục Dã lùi rất chậm, bởi vì cậu muốn thăm dò xem bọn chúng muốn làm gì?
Trương Khai bỗng hỏi: “Có phải bọn chúng muốn bảo vệ thứ trong hang không?”
Viên Mục Dã thoáng lùi về phía sau một chút, cậu lắc đầu: “Không… Bọn chúng đang lùa chúng ta vào hang!”
“Cái gì?” Trương Khai giật mình.
Đúng là như thế, bởi vì Viên Mục Dã phát hiện, chỉ cần cậu lùi về sau một bước, bọn chúng sẽ ép sát một bước, đồng thời cũng thu hẹp lại vòng vây, rõ ràng là đang xua mọi người vào hang động phía sau lưng.
Những người có vũ khí lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành chống cự, thật ra số lượng người của bên Viên Mục Dã hơn xa những tên kia, nếu đánh nhau chưa chắc đã thua. Nhưng dù sao đó cũng không phải là người sống, cho nên tinh thần của mọi người cũng thấp hơn một chút…
“Làm sao bây giờ?” Đại Quân quay đầu hỏi Đoàn Phong đang đứng ở cửa hang.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi bảo: “Mọi người vào hang trước đi!”
Mấy người Trần Huy nghe xong mà cứ như được trả tự do, bọn họ vội quay người chạy vào hang, còn người của số 54 thì vẫn canh ở cửa hang không chịu lùi nửa bước… Nhưng những tên kia dường như chỉ muốn bọn họ vào hang mà thôi.
Lúc này Đoàn Phong nghĩ ra điều gì đó, anh ta nói với Trương Khai và Đại Quân: “Canh giữ chặt chỗ này, đứa nào tiến vào thì giết đứa đó!” Đoàn Phong nói xong bèn quay người tiến vào hang, Viên Mục Dã thấy thế cũng vội vàng chạy theo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất