Chương 285: Phá kén chui ra
Đoàn Phong vào hang không nói thêm gì mà tiến thẳng đến trước một cái kén lớn, anh ta rút con dao quân dụng ra rồi rạch một vết rất dài. Đồ vật trong kén nháy mắt trào ra… Viên Mục Dã nhìn kĩ, hóa ra phía trong thứ sền sệt đó còn đang bọc một người!
Bởi vì cảnh tượng và mùi ở hiện trường quá buồn nôn, cho nên trừ mấy người số 54 ra thì những người còn lại đều rút lui đến chỗ cửa hang…
Viên Mục Dã ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận quan sát, cậu phát hiện người vẫn còn đang bốc hơi nóng này chính là Hoàng Tông Nghĩa, Viên Mục Dã vội gọi Nguyên Viện tới để xem có cứu được Hoàng Tông Nghĩa hay không?
Nguyên Viện nghe gọi cũng giật mình, cô ấy chạy đến kiểm tra cẩn thận rồi lắc đầu: “Ngạt thở quá lâu, đã không còn nhịp tim nữa!”
Tất cả mọi người đều không ngờ lại nhìn thấy Hoàng Tông Nghĩa ở chỗ này, vậy chẳng lẽ tất cả những chiếc kén còn lại đều có người bên trong? Đoàn Phong nghĩ đến đây bèn dùng dao rạch chiếc kén thứ hai, vậy mà lại có một xác con lợn rừng đã thối rữa rơi ra.
Hoắc Nhiễm giật mình hỏi: “Sao lại có lợn rừng trong này vậy?”
Viên Mục Dã nhìn thấy xác con lợn bị dập nát rất nghiêm trọng, cậu suy nghĩ rồi trả lời: “Có thể là rơi từ cái hang lộ thiên kia xuống, từ đó xuống dưới này phải hơn trăm mét, nếu động vật không cẩn thận rơi xuống chắc chắn sẽ chết.”
Hoắc Nhiễm tò mò hỏi: “Là thứ gì thu thập những thi thể này? Lũ bướm kia sao?”
Hai người nói đến đây thì bỗng nghe thấy Nguyên Viện giật mình hét lên: “Trong bụng con lợn rừng hình như có gì đó!”
Mọi người lập tức nhìn về phía con lợn rừng, họ phát hiện bụng nó đang động đậy như chuyển động của thai nhi, nhưng con lợn này đã dập nát rồi thì làm sao có thể có thai còn sống chứ?
Đoàn Phong vội ra hiệu cho mọi người tản ra, anh ta chuẩn bị rạch bụng con lợn ra xem đó là thứ gì! Không ngờ đúng lúc này, những kẻ ở bên ngoài hang như cảm nhận được cái gì đó, bọn chúng trở nên xao động rồi liên tục xông vào trong.
Cũng may cửa hang có Đại Quân và Trương Khai, mấy người Trương Bác phát hiện cửa hang xảy ra chuyện cũng đi qua đó giúp đỡ, cho nên những vật kia tạm thời không vào trong được…
Đoàn Phong cười lạnh: “Xem ra bọn chúng cảm giác được chúng ta đã rạch kén, để tôi xem bọn chúng giấu thứ gì ở bên trong bụng thi thể!”
Đoàn Phong giơ tay chém xuống, khi anh ta rạch bụng con lợn rừng, một mùi khó ngửi hơn xộc lên… Cùng lúc đó, Viên Mục Dã nhìn thấy trong bụng con lợn là từng quả trứng màu trắng to bằng quả bóng bàn, chắc đây là vật mà những tên bên ngoài đang muốn bảo vệ.
Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu mấy tên bên ngoài muốn bảo vệ an toàn cho đám trứng này, vậy tạo sao lại muốn lùa bọn họ vào trong hang?
Lúc này Đoàn Phong dùng dao phá vỡ một quả trứng, một con sâu màu trắng to tầm ngón tay bò ra, có lẽ nó chưa trưởng thành hoàn toàn nên sau khi vặn vẹo vài cái trong đám dịch nhờn thì lăn ra chết.
Đoàn Phong thấy vậy nhướng mày, anh ta xoay người tiếp tục rạch những cái kén còn lại, càng nhiều thi thể của động vật và con người lần lượt rơi ra… Sau đó Viên Mục Dã đi kiểm tra, mấy đội viên rời đi cùng Hoàng Tông Nghĩa đều ở trong đó, thậm chỉ có cả Thang Gia Trình đã mất tích một cách khó hiểu nữa.
Mặc dù Nguyên Viện đã kiểm tra lần lượt tình huống của bọn họ, nhưng tiếc rằng tất cả đều đã ngừng thở, đến tận lúc cô ấy kiểm tra Thang Gia Trình mới ngạc nhiên phát hiện tên nhóc này còn thở! Nguyên Viện lập tức cấp cứu cho Thang Gia Trình, nhưng làm đủ mọi cách mà cậu ta vẫn không tỉnh lại…
Đoàn Phong nhìn Thang Gia Trình đang hôn mê bất tỉnh và mấy bộ thi thể trước mặt, trong lòng anh ta tự nhiên sinh ra một ngọn lửa giận dữ, anh ta bèn dùng dao chọc hết mấy quả trứng trong bụng con lợn rừng cho bõ tức.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã bỗng nhìn thấy miệng Hoàng Tông Nghĩa hơi nhúc nhích, lúc đầu cậu nghĩ mình hoa mắt, nhưng khi quan sát cẩn thận thì phát hiện miệng của anh ta đúng là đang cử động thật…
“Bác sĩ Nguyên, có phải đội trưởng Hoàng còn có thể cứu được không? Hình như tôi vừa nhìn thấy anh ta cử động…” Viên Mục Dã không dám khẳng định.
Nguyên Viện đang ở bên cạnh Thang Gia Trình nghe xong bèn đứng lên. Ngay lúc cô ấy muốn đi về phía thi thể Hoàng Tông Nghĩa thì xác anh ta đột nhiên lăn ra đất, miệng mở thật to, tiếp đó có những con sâu to bằng ngón tay liên tiếp chui ra.
Nguyên Viện bị dọa mặt tái mét, vèo một cái đã trốn đến sau lưng Viên Mục Dã… Những người khác cũng giật cả mình, mặc dù trước đó bọn họ nhìn thấy những quả trứng màu trắng trong bụng thi thể con lợn rừng thì đã biết trong những cái xác khác cũng sẽ có mấy vật buồn nôn này rồi.
Nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy đám sâu bọ này chui từ trong xác người ra lại là chuyện khác! Cú sốc từ thị giác này có vẻ hơi lớn, Dương Tĩnh và Trần Huy nôn ngay tại chỗ.
Nhưng điều khiến mọi người càng sốc hơn còn ở phía sau, đám côn trùng này bò ra ngoài xong thì bắt đầu ăn thi thể Hoàng Tông Nghĩa, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy cái xác đó dần biến thành một bộ xương.
Viên Mục Dã lập tức nhận thấy loại sâu trông có vẻ vô hại này khá nguy hiểm, cậu vội bảo mọi người lùi về sau để cách đám côn trùng này càng xa càng tốt…
Thi thể Hoàng Tông Nghĩa nhanh chóng bị ăn sạch, đám côn trùng này vội chuyển sang xác con lợn rừng đã bị mổ bụng rồi tiếp tục ăn.
Đoàn Phong nhìn thấy vậy bèn vội vàng bảo Viên Mục Dã: “Mau mổ bụng tất cả những thi thể kia ra, sau đó phá hết đám trứng, nếu để bọn chúng nở hết ra thì mấy người chúng ta sẽ trở thành món tráng miệng sau bữa ăn của chúng đó!”
Viên Mục Dã đã hiểu tại sao những tên bên ngoài lại muốn lùa bọn họ vào hang, chúng muốn biến bọn họ thành lương thực dự trữ khi đám ấu trùng chui ra khỏi kén!
Nghĩ đến đây Viên Mục Dã không do dự nữa, cậu rút con dao quân dụng ra rồi đi tới mổ bụng một cái xác, chọc trứng sâu… Nhưng nói thật cậu vẫn tránh mấy thi thể của đội viên kia, cuối cùng Đoàn Phong phải tự mình ra tay.
Nhưng tốc độ bọn họ dù nhanh thì vẫn là quá chậm, vẫn có ấu trùng chui ra từ vài bộ thi thể. Sức ăn của đám ấu trùng này quá kinh khủng, bọn chúng ăn sạch những thi thể trong hang rất nhanh, bao gồm cả kén của bọn chúng, thậm chí cả mấy cái trứng đã bị Viên Mục Dã đâm chết.
Đến cuối cùng, những con ấu trùng đang đói này quay đầu về phía những người còn sống trong hang, bọn chúng chuyển động cái cơ thể to mọng bò về phía mọi người…