Chương 289: Lương Tĩnh mất tích
Viên Mục Dã tỏ vẻ xin lỗi: “Lần trước tôi nghĩ đến thân phận của Hạt Đậu hơi mẫn cảm, cho nên mới không nói cho anh biết, nhưng điều đó không phải là tôi không tin anh…”
“Đây là bí mật cá nhân của người khác, cậu không nói là đúng, vậy tại sao lần này lại muốn nói cho tôi biết thế?” Diệp Dĩ Nguy hỏi ngược lại.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Hai mẹ con họ đột nhiên mất tích, nên tôi muốn qua xem thử, là bọn họ tự đi… Hay là bị ai đó bắt cóc.”
Diệp Dĩ Nguy nhíu mày nói: “Cậu phải nghĩ cho thật kĩ, hai mẹ con Lương Tĩnh có mối liên hệ không hề đơn giản với tập đoàn Mạnh Thị, cậu thật sự muốn kéo mình vào sao?”
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi cũng rõ điều đó, nếu không gặp gỡ thì cũng thôi, nhưng hiện giờ đã gặp và cũng đã biết, tôi không thể làm như không biết gì.”
Viên Mục Dã không nói cho Diệp Dĩ Nguy biết, sở dĩ cậu nhất định phải giúp mẹ con Lương Tĩnh là vì muốn trả món nợ ân tình. Lúc trước nếu không phải Lương Tĩnh dẫn cậu đến hang giấu xác thì sợ rằng bây giờ Diệp Dĩ Nguy đã xuống mồ từ lâu rồi.
Viên Mục Dã lại là người luôn có nguyên tắc của mình, nếu mặc kệ thì thôi, nhưng một khi đã quan tâm thì phải quan tâm đến cùng… Tiền sinh hoạt lúc trước của hai mẹ con Lương Tĩnh đều do Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy cùng nhau chi trả, đó là việc duy nhất mà Viên Mục Dã có thể làm cho hai mẹ con họ trong phạm vi nguyên tắc của mình.
Viên Mục Dã đã nghĩ, chỉ cần Lương Tĩnh có thể giải quyết vấn đề thì cậu sẽ không chủ động xen vào chuyện này. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, hai mẹ con Lương Tĩnh tự nhiên mất tích thì chắc chắn là có vấn đề.
Với sự hiểu biết của Viên Mục Dã về người phụ nữ này, khi chưa xác định mình an toàn một trăm phần trăm, Lương Tĩnh sẽ không xuất hiện cùng với Hạt Đậu. Cho nên chỉ có hai khả năng khi cô ta mất tích, một là cô ta cảm thấy hoàn cảnh bây giờ không đủ an toàn nên dẫn theo đứa con rời đi, hai là đó không phải ý muốn của Lương Tĩnh, cô ta đã bị người khác cưỡng ép dẫn đi.
Sở dĩ Viên Mục Dã muốn đích thân đi đến đó, bởi vì bất kể là khả năng nào thì cũng cho thấy hai mẹ con Lương Tĩnh đang gặp nguy hiểm… Khi Viên Mục Dã biết rõ họ đang gặp nguy hiểm, cậu chắc chắn không thể ngồi yên mà không để ý đến.
Diệp Dĩ Nguy cười nói: “Cái cậu này vẫn bướng bỉnh như cũ… Được rồi, vậy tôi sẽ đi cùng cậu một chuyến! Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì theo phân tích của tôi thì việc hai mẹ con đó mất tích chắc chắn không phải bọn họ tự nguyện.”
Viên Mục Dã nghe xong nhướng mày hỏi: “Tại sao anh lại nói như thế?”
Diệp Dĩ Nguy hơi cân nhắc một chút rồi trả lời: “Cậu thử nghĩ xem, cậu đã bảo mình là người duy nhất biết thân phận thật của hai mẹ con Lương Tĩnh, hơn nữa luôn bỏ tiền ra giúp đỡ cuộc sống của họ. Nếu như rơi vào trường hợp đầu tiên, cô ta cảm thấy không an toàn nên dẫn theo đứa con rời đi, như vậy trong tình huống cô ta không có đồng nào thì người đầu tiên mà cô ta liên hệ sẽ là ai? Tôi nghĩ chắc chắn không phải người nhà của cô ta, nếu không lúc trước cô ta đã không phải giả điên rồi ở bên cạnh tên rác rưởi kia… Như vậy chỉ còn người xa lạ nhưng lại đáng tin là cậu đúng không? Nhưng cho đến bây giờ cô ta vẫn không làm như thế, tức là cô ta đã gặp khả năng thứ hai…”
Viên Mục Dã nghe mà trong lòng cảm thấy nặng nề, cậu biết Diệp Dĩ Nguy phân tích chuẩn xác, đó cũng là điều mà cậu không muốn nhìn thấy, bởi vì trong hoàn cảnh đó, nếu cậu muốn cứu hai mẹ con Lương Tĩnh thì chỉ có thể bị buộc tham gia vào cuộc chiến trong gia tộc của bọn họ.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã đột nhiên im lặng, anh ta bèn vừa cười vừa bảo: “Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi bước nào hay bước đó thôi, mọi chuyện phải chờ chúng ta đến rồi lại tính tiếp. Qua lời kể của cậu thì tôi cảm thấy Lương Tĩnh là một cô gái rất thông minh, mặc dù cô ta chưa chắc đã tự nguyện rời đi, nhưng tôi tin là cô ta có thể tự bảo vệ trong lúc chúng ta chưa tìm được, nếu không thì cô ta cũng không thể sống đến bây giờ…”
Viên Mục Dã nhăn nhó cười: “Tôi là người không thích xen vào chuyện của người khác, thật không ngờ bây giờ lại thường xuyên phải lo chuyện bao đồng, mà toàn là chuyện nóng bỏng tay chẳng liên quan đến mình.”
Diệp Dĩ Nguy thở dài: “Hết cách rồi, đừng thấy cậu đã đổi nghề, nhưng thực chất bên trong đầu vẫn là cảnh sát, cho nên khi cậu gặp chuyện bất bình sẽ rất khó khống chế chính mình… Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay nghỉ sớm đi, sáng mai tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị đồ cho Kim Bảo, chúng ta ăn cơm trưa xong thì xuất phát.”
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã ngồi một mình trên ghế sofa tại phòng khách, cậu vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để mình không tham dự vào cuộc chiến của gia tộc bọn họ mà vẫn giúp được hai mẹ con Lương Tĩnh? Nhưng đến tận nửa đêm mà cậu vẫn chẳng nghĩ được biện pháp nào…
Sáng sớm hôm sau, Diệp Dĩ Nguy trang bị từ đầu đến chân xuất hiện trong nhà Viên Mục Dã, vừa nhìn lướt qua số trang bị trên người anh ta là biết đây là dân đi bộ leo núi chuyên nghiệp.
Kim Bảo nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy thì nhảy tung tăng vui sướng, nó khiến Viên Mục Dã cũng cảm thấy hơi ghen, tuy cậu chỉ là chủ nhân tạm thời, nhưng Diệp Dĩ Nguy còn là chủ nhân tạm thời của tạm thời mà phải không?
Thật ra Viên Mục Dã cũng hiểu, lý do Kim Bảo thân thiết với Diệp Dĩ Nguy như vậy… chính là vì cậu luôn đi công tác mà không ở nhà. Hơn nữa khi chăm sóc Kim Bảo, Viên Mục Dã cũng không tỉ mỉ được như Diệp Dĩ Nguy.
Trước đây Viên Mục Dã từng hỏi Diệp Dĩ Nguy, anh ta đã từng nuôi con vật gì chưa? Không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại nói từ bé đến lớn chưa từng nuôi bất kỳ con vật nào, những kinh nghiệm mà anh ta biết đều là tra được trên mạng mà thôi.
Chỉ nhìn vào điều đó thôi Viên Mục Dã đã cảm thấy xấu hổ, bởi vì kinh nghiệm nuôi chó của cậu vẫn còn dừng lại tại lúc nuôi con chó ta Trung Quốc khi còn bé.
Trước khi lên đường, Viên Mục Dã cầm theo khá nhiều bánh quy mà đầu bếp Lưu làm riêng cho cậu, bây giờ cứ ra ngoài là Viên Mục Dã lại cầm theo số lượng bánh quy đủ ăn trong vài ngày.
Diệp Dĩ Nguy thấy thế tò mò hỏi: “Đây là bánh quy cho chó vừa mua sao? Nhìn trông hơi lạ…”
Viên Mục Dã đỡ trán đáp: “Đại ca, đây là bánh quy cho tôi ăn được không?”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy thì buồn cười hỏi: “Cậu ăn? Bánh quy đặc chế?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, là tiến sĩ Lâm chế tạo riêng dựa trên tình huống của thân thể tôi.”
Diệp Dĩ Nguy lấy một chiếc ra rồi đưa lên mũi ngửi: “Tôi có thể nếm thử không?”
“Cứ tự nhiên, nhưng có thể nó không hợp khẩu vị của anh đâu, tôi cũng từng thử cho Kim Bảo ăn, vậy mà nó có vẻ rất chán ghét…” Viên Mục Dã lắc đầu cười nói.