Chương 292: Vết sẹo trên chân trái
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng hiểu vì sao bà chủ siêu thị lại tức giận như thế, xem ra chiếc xe bán kem kia rất được hoan nghênh nhỉ?! Chờ đến khi đám trẻ con tản ra, Viên Mục Dã mới đi đến mua hai cốc kem, đồng thời cũng cẩn thận quan sát cậu thanh niên bán kem bên trong...
Trong chiếc xe kem có hai người, một người làm bên trong và một người đứng ở cửa sổ bán hàng. Theo lý thuyết, nếu hai người bọn họ thực sự bắt mẹ con Lương Tĩnh đi thì sẽ không cần phải quay lại đây chứ? Đến cả bọn buôn người cũng biết gây án xong phải đổi sang chỗ khác đấy? Đâu thể cứ bắt cóc mãi trẻ con trong một viện mồ côi được?
Viên Mục Dã nhận hai ly kem xong thuận miệng hỏi luôn: “Đúng rồi, hôm thứ hai ở viện mồ côi đối diện có một cậu bé bị bắt cóc các cậu có biết không?”
Cậu thanh niên bán kem mặt ngơ ngác, nghĩ nửa ngày mới nói: “À, anh nói hôm đó à! Hôm đó chúng tôi cũng đen quá, xe đi nửa đường thì bị hỏng tủ làm kem không giữ lạnh được thế là bị tan hết kem!”
Trong lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cậu lấy bức ảnh chụp Hạt Đậu trong điện thoại ra đưa cho người bán kem xem: “Cậu nhìn xem có từng thấy đứa bé này không?”
Đối phương nhìn chăm chú vào bức ảnh trên điện thoại sau đó lắc đầu bảo: “Nhìn cũng quen... nhưng tôi không nhớ rõ lắm! Anh cũng thấy đó, khách hàng của chúng tôi ở đây đa phần là trẻ con, chúng tôi chỉ nhớ được một số đứa hay ăn, còn lại thì cũng không có ấn tượng lắm!”
Viên Mục Dã không hỏi nhiều nữa, cầm kem rời đi, trước khi đi cậu còn chụp lại một bức ảnh chiếc xe kem kia, bởi vì hôm xảy ra chuyện bọn họ không xuất hiện, nhưng vậy đã nói rõ, chắc chắn chiếc xe kem xuất hiện vào lúc ấy có vấn đề.
Diệp Dĩ Nguy nhận kem ăn một miếng, anh ta nói: “Hương vị không tệ, chẳng trách bọn trẻ con quanh đây đều thích ăn!”
Giọng Viên Mục Dã trở nên nặng nề: “Có lẽ Hạt Đậu cũng giống những đứa trẻ khác muốn ăn cốc kem này... Tiếc rằng viện mồ côi sợ hàng rong không đảm bảo vệ sinh cho nên trước giờ không cho bọn trẻ mua.”
Diệp Dĩ Nguy vừa ăn vừa thở dài: “Một cốc kem mà hai người bị bắt cóc...”
Bây giờ đã có thể chắc chắn chiếc xe bán kem kia có vấn đề, thế là Viên Mục Dã quyết định sáng ngày mai sẽ đi đến đồn cảnh sát ở đây, cậu muốn thông qua quan hệ của Từ Lệ để đến cảnh sát huyện tìm hiểu chút tình hình.
Bởi vì còn Kim Bảo cho nên hai người bọn họ chỉ có thể mang đồ ăn vào trong nhà nghỉ ăn, dù sao phòng ăn của nhà nghỉ cũng khác, họ đâu thể đồng ý cho hai người đưa động vật vào phòng ăn được. Mà Viên Mục Dã lại chỉ ăn bánh quy dinh dưỡng tự mang theo, nên cuối cùng chỉ có một mình Diệp Dĩ Nguy ăn...
Sau khi giải quyết bữa tối xong, hai người vô cùng buồn chán, vừa định dẫn Kim Bảo đi dạo một vòng thì khi ra đến cửa lại nghe ông chủ nhà nghỉ nói: “Trong sân sau nhà nghỉ chúng tôi có một cái ao chuyên để cho thú cưng bơi lội, nếu chó của các anh thích bơi lội thì có thể đến đó chơi đấy.”
Viên Mục Dã vừa định nói không cần, Diệp Dĩ Nguy đã tiếp lời: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, chờ chúng tôi về thay đồ rồi ra đó...”
Viên Mục Dã nghe xong cảm thấy khó hiểu nhìn Diệp Dĩ Nguy: “Kim Bảo đâu có biết bơi?”
Diệp Dĩ Nguy không nhịn được cười: “Cậu chủ như cậu đúng là chẳng xứng chức tí nào, Kim Bảo không những biết bơi, mà còn bơi rất giỏi nữa!”
“Thật sao? Anh đã từng nhìn thấy rồi à...” Viên Mục Dã bán tín bán nghi.
Sau đó Diệp Dĩ Nguy nói cho cậu biết, có một lần anh ta đưa Kim Bảo đến hồ nhân tạo ở công viên phía Bắc chơi, kết quả con chó nhỏ này lẻn vào trong hồ, gọi thế nào cũng không chịu lên, cứ thế chơi suốt một tiếng đồng hồ mới chịu về!
Viên Mục Dã cũng ngạc nhiên, cậu không ngờ Kim Bảo còn biết kỹ năng này! Xem ra chủ nhân như mình đúng là không làm tròn chức trách thật, cậu ngượng ngùng nhìn Kim Bảo nói: “Vậy được, chúng ta đi giải quyết vấn đề sinh lý của mày trước, sau đó sẽ dẫn mày đi bơi!”
Bể bơi phía sau nhà nghỉ mặc dù dành cho thú cưng, nhưng rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, Kim Bảo vừa nhìn thấy cái ao lớn kia đã lên cơn hưng phấn, giãy giụa thoát khỏi dây thừng rồi nhảy luôn xuống nước.
Viên Mục Dã thấy Kim Bảo vui vẻ chơi đùa trong nước thì lòng cũng thấy vui lây, cậu cùng Diệp Dĩ Nguy ngồi xuống ghế đá cạnh bể bơi nhìn Kim Bảo tung tăng trong nước.
Trước đó vì bọn họ sợ bị ướt quần áo nên hai người chỉ mặc áo choàng tắm trong phòng, bây giờ khi hai người ngồi trên ghế đá Viên Mục Dã vô tình nhìn thấy trên chân trái của Diệp Dĩ Nguy có một vết sẹo vừa dài vừa sâu...
“Vết sẹo trên chân anh...” Viên Mục Dã muốn hỏi lại thôi, thật ra cậu cũng không phải người thích hỏi han chuyện riêng của người khác, nhưng khi cậu nhìn thấy vết sẹo dài trên đùi Diệp Dĩ Nguy, trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ.
Diệp Dĩ Nguy nghe thấy cậu hỏi thì cúi đầu nhìn thoáng qua vết sẹo trên chân trái, sau đó nói: “Đây là vết thương hồi bé tôi mải chơi bị ngã, tình huống lúc đó khá nghiêm trọng, nếu như xử lý không tốt sẽ bị tàn tật, may mà khi đó cha mẹ tôi đã tìm cho tôi một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi mới không khiến tôi thành người thọt.”
Viên Mục Dã như nghĩ đến điều gì đó, gật đầu nói: “Ừm, anh may mắn hơn nhiều so với người đó...”
“Người đó... là ai?” Diệp Dĩ Nguy tò mò hỏi.
Viên Mục Dã vội lấy lại tinh thần: “À, là anh Thạch Đầu mà tôi đã từng kể cho anh nghe trước đây ấy... Là người bạn duy nhất của tôi khi còn bé.”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Tôi nhớ anh ta... Chỉ tiếc rằng cuộc sống của anh ta quá ngắn ngủi.”
Viên Mục Dã nghe xong thì thở dài: “Lần trước tôi về nhà biết được... biết được...”
Diệp Dĩ Nguy thấy cậu ấp úng thì cười thúc giục: “Biết được gì? Cậu nói rõ xem nào?”
“Biết rằng anh Thạch Đầu thật ra chưa chết...” Viên Mục Dã nói.
Diệp Dĩ Nguy cười: “Vậy là chuyện tốt còn gì! Nếu vậy sau này không chừng hai người còn có cơ hội gặp lại đấy?”
Không ngờ Viên Mục Dã lại buồn bã nói: “Có lẽ vậy... Thật ra có một số người, một số chuyện vẫn nên chỉ còn trong trí nhớ thì tốt hơn.”
Diệp Dĩ Nguy hơi sững sờ, không ngờ Viên Mục Dã sẽ nói vậy, anh ta vừa định hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không thì Viên Mục Dã đột nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, trước đó tôi đã sao chép lại một đoạn video trong viện mồ côi, anh xem giúp tôi xem có phải trong đó có một người mắt có vấn đề không.”
Thời gian hai người họ quen nhau cũng không phải ngắn, nên chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì, Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã không muốn tiếp tục đề tài này thì cũng không hỏi tiếp nữa.