Chương 299: Đến trễ
Người phụ nữ cảnh giác nhìn hai bên cửa, xác định không có ai đi theo Viên Mục Dã mới nhanh chóng đóng cửa lại...
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạt Đậu, lòng Viên Mục Dã cũng thả lỏng, may mà đứa bé không sao, cậu rón rén lại gần nhìn, sau đó quay đầu hỏi: “Vì sao không liên hệ với tôi ngay?”
Lương Tĩnh yên lặng nghe, sau đó ngập ngừng: “Tôi sợ điện thoại của cậu không an toàn... Bây giờ tôi không thể mạo hiểm được.”
Viên Mục Dã thở dài: “Chị cũng có bản lĩnh đấy, dám mang theo con chạy đi?”
Lương Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Đây là chuyện bất khả kháng, nếu tôi không chạy thì không còn kịp nữa.”
Viên Mục Dã lấy điện thoại di động ra, mở đoạn video trước đó và chỉ vào người có mắt màu vàng, cậu hỏi: “Người này là ai?”
Sau khi nhìn thấy người kia, ánh mắt Lương Tĩnh tỏ ra sợ hãi nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc này lại, cô ta bình tĩnh nói: “Tôi không biết...”
Viên Mục Dã nghe mà trong lòng cũng hơi tức giận. Cậu với người phụ nữ này không thân cũng không quen, bây giờ cậu liều mình đắc tội với vị đàn anh kia để đến giúp cô ta, mà cô ta còn không chịu nói thật! Nhưng cậu nhanh chóng hiểu vì sao Lương Tĩnh lại như vậy, có lẽ cũng giống như khi cậu không muốn nói cho Diệp Dĩ Nguy biết, bởi vì càng biết nhiều thì càng nguy hiểm.
Lương Tĩnh thấy Viên Mục Dã im lặng không nói gì, biết là cậu đang tức giận nên tỏ ra yếu đuối, nói: “Tiểu Viên, cậu phải tin tôi, tôi không nói cho cậu biết là vì muốn tốt cho cậu, cậu không biết nước trong này sâu thế nào đâu! Bây giờ chỉ cậu mới có thể giúp mẹ con tôi, nếu như vì vậy mà cậu gặp phải chuyện gì thì tôi và Tư Bác sẽ bị rơi vào cảnh tứ cố vô thân lần nữa.”
Sắc mặt Viên Mục Dã cũng dịu đi một chút: “Vậy bây giờ chị định thế nào? Hôm nay chị gọi tôi đến là muốn tôi giúp chuyện gì?”
Lương Tĩnh nói: “Tôi không thể tiếp tục sống ở viện mồ côi kia nữa, thật ra tôi cũng đã đoán trước bọn chúng sẽ tìm đến hai mẹ con tôi... chỉ không ngờ lại nhanh như thế.”
“Bọn chúng... muốn giết chị và Hạt Đậu sao?” Viên Mục Dã hỏi dò.
Lương Tĩnh cười lạnh: “Nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt, tôi cũng không cần phải mang con trai trốn đông trốn tây. Tóm lại sự thật cậu không thể nào tưởng tượng được đâu, bây giờ tôi chỉ cần nghĩ đến một chút đã lạnh run người rồi.”
Viên Mục Dã nhìn Hạt Đậu đang ngủ say, nói: “Chị có từng nghĩ đến việc ra nước ngoài sống chưa?”
Không ngờ cậu vừa nói xong, mặt Lương Tĩnh đổi sắc: “Không! Không thể ra nước ngoài... thế lực của chúng ở nước ngoài, ra nước ngoài chúng càng không kiêng kỵ.” Cô ta sợ Viên Mục Dã không tin nên lặp lại một lần nữa: “Tin tôi đi, bây giờ đối với chúng tôi không có quốc gia nào an toàn hơn Trung Quốc, tôi xuất ngoại chính là tự tìm đường chết.”
Viên Mục Dã thở dài: “Nói đi, chị muốn tôi giúp thế nào?”
“Đưa chúng tôi rời khỏi đây! Bây giờ tôi không có thân phận, không thể đi bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào, cậu nhìn nơi này cũng biết, chỉ có những nhà nghỉ kém thế này mới không cần thẻ căn cước mà vào ở được.” Lương Tĩnh lo lắng nói.
Viên Mục Dã nghe xong thì hỏi: “Chị muốn ngồi xe tôi đi?”
Lương Tĩnh gật đầu: “Đúng, hiện giờ tôi chỉ có thể tin tưởng một mình cậu, cho nên chỉ có ngồi xe của cậu mới là an toàn nhất.”
“Chị đi cùng tôi đương nhiên không vấn đề gì, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho chị, nhưng vấn đề là trên xe của tôi không chỉ có mình tôi, tôi có một người bạn và một con chó, tôi không thể ném bọn họ lại để đưa chị đi...” Viên Mục Dã nói với vẻ khó khăn.
“Diệp Dĩ Nguy sao? Anh ta còn thiếu tôi một mạng mà!” Lương Tĩnh lạnh nhạt nói.
“Ừm, đúng là anh ấy, còn nữa tôi có nuôi một con chó vàng, Hạt Đậu không sợ chó chứ?” Viên Mục Dã hỏi.
Lương Tĩnh lắc đầu: “Đừng thấy Hạt Đậu còn bé nhưng nó gan lắm, trước kia khi chúng tôi đi ăn xin gặp phải chó dữ nó đều cầm đá dọa chúng chạy đi!” Lương Tĩnh như sực nhớ ra, hỏi lại: “Cậu đã nói cho Diệp Dĩ Nguy biết chuyện của chúng ta?”
Viên Mục Dã ngạc nhiên, sau đó cậu nói: “Ngoài biết tên cô là Lương Tĩnh, tên thật của Hạt Đậu là Mạnh Tư Bác, thì tôi còn biết chuyện gì nữa đâu?”
Lương Yên nghe xong mà giọng lạnh đi: “Tên thật với chúng tôi đã là trí mạng rồi... Cậu tin tưởng Diệp Dĩ Nguy sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Tôi tin anh ấy!”
“Được, vậy tôi tin cậu!” Lương Tĩnh quả quyết.
Đêm đó Viên Mục Dã cũng không ở lại lâu, lúc cậu đi ngang qua quầy bar, mấy người phụ nữ kia không ngừng phóng điện với cậu, còn nói ra một đống ngôn từ dâm đãng... khiến Viên Mục Dã lúc đi ra đỏ bừng cả mặt.
Viên Mục Dã ra khỏi quán trọ, đi về phía trước mấy đoạn đường thì thấy Diệp Dĩ Nguy dắt Kim Bảo xuất hiện, anh ta thấy mặt Viên Mục Dã đỏ lên, tò mò hỏi: “Sao thế? Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Viên Mục Dã không biết nên giải thích thế nào, đành nói với anh ta: “Chỗ này không tiện nói, về rồi nói sau...”
Đêm hôm đó Viên Mục Dã và Lương Tĩnh đã hẹn nhau, mười giờ tối hôm sau bọn họ sẽ tập hợp ở ngã tư chỗ đường cao tốc, trước tiên cậu đưa mẹ con Lương Tĩnh về nhà mình ở tạm một thời gian tránh đầu sóng ngọn gió, chờ một thời gian ngắn sau Viên Mục Dã sẽ nghĩ cách chuyển bọn họ đến một nơi ổn thỏa hơn.
Diệp Dĩ Nguy nghe Viên Mục Dã nói muốn đưa mẹ con Lương Tĩnh về nhà thì mặt lập tức sầm xuống: “Đưa về nhà cậu? Như thế không ổn lắm nhỉ? Cậu có nghĩ đến chuyện biết đâu vị đàn anh kia tìm đến thì làm sao? Người phụ nữ này quá đa mưu, đến lúc đó không chừng cô ta sẽ bỏ xe giữ tướng, đem cậu ném lại để cản đường cho mình chạy đấy!”
Đương nhiên Viên Mục Dã biết khả năng này không phải không có khả năng xảy ra, nhưng vì Lương Tĩnh đã từng cứu mạng Diệp Dĩ Nguy, cho nên cậu không thể từ chối cô ta... Nếu người phụ nữ này thực sự làm vậy thì ân oán giữa bọn họ cũng coi như thanh toán xong.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã cười bảo: “Cho nên mới nói là tạm thời giấu ở nhà tôi, chờ chuyện lắng xuống sẽ đưa bọn họ đi.”
Để che tai mắt người khác, sáng sớm hôm sau Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy vẫn như thường lệ cầm ảnh mẹ con Lương Tĩnh đi khắp nơi tìm người, để gây ra ảo tưởng rằng họ vẫn chưa tìm thấy, sau đó trời tối hai người quay lại nhà nghỉ, thậm chí cũng không lên phòng mà lái xe đi luôn.
Phía Từ Lệ tạm thời cũng không cần dùng đến họ, Viên Mục Dã chỉ nói với anh ta là bên số 54 có nhiệm vụ cần cậu, nên cậu về trước. Mặc dù trong lòng Từ Lệ không vui lắm nhưng ngoài miệng cũng không nói gì. Dù sao ở trong mắt anh ta, hiện giờ Viên Mục Dã vẫn đang ở thời kỳ bị chìm đắm trong tâm trạng không tốt.
Mười giờ đêm, Viên Mục Dã cùng Diệp Dĩ Nguy lái xe đến địa điểm đã hẹn trước, nhưng mãi không thấy mẹ con Lương Tĩnh xuất hiện, Viên Mục Dã cảm thấy lo lắng, không biết có phải đã có chuyện gì không hay ngoài ý muốn xảy ra với mẹ con họ...