Chương 298: Gặp lại Lương Tĩnh
Đương nhiên Từ Lệ tin tưởng vào năng lực chuyên môn của Diệp Dĩ Nguy, nhưng người trên bức ảnh này là như thế nào? Cũng đâu thể là sau khi chết rồi cậu ta còn lái xe chạy trên đường được chứ?
Phía Từ Lệ đang đau đầu vì sao một người chết rồi còn có thể lái xe, thì bên phía Viên Mục Dã lại không hiểu tại sao bọn chúng bắt được mẹ con Lương Tĩnh rồi mà còn nấn ná không chịu rời đi?
Bởi vì trong lúc tìm kiếm mẹ con Lương Tĩnh đã dẫn đến việc phát hiện ra người chết trên xe bán kem, nên Từ Lệ định gộp chung hai vụ án lại cùng điều tra xử lý, không ngờ khi anh ta muốn hỏi ý kiến của Viên Mục Dã thì cậu lại nói mình không biết gì.
Ít nhiều gì Từ Lệ cũng cảm nhận được thái độ của Viên Mục Dã khác thường. Nếu là trước đây, cho dù Viên Mục Dã không đi chuyến này thì chỉ cần Từ Lệ tìm cậu hỗ trợ, cậu tuyệt đối sẽ biết gì nói nấy, cái kiểu hỏi gì cũng không biết như bây giờ không phải là phong cách của Viên Mục Dã.
Vì chuyện này Từ Lệ còn đi hỏi Diệp Dĩ Nguy: “Tiểu Viên gần đây gặp phải chuyện gì à? Sao tôi có cảm giác cậu ấy không có tinh thần gì thế?”
Diệp Dĩ Nguy cười bảo: “Không phải gần đây cậu ấy có về quê sao, xử lý chút chuyện cũ trong nhà cho nên không tránh khỏi có tâm trạng, nếu không cũng đâu cần đi giải sầu!”
Từ Lệ nghe xong gật đầu: “Tôi đã nói rồi, trước kia cậu ấy mà thấy vụ án là mắt mở to giống như radar bắt sóng... chứ làm sao lại có thái độ như thế này được? Được rồi, biết thế đã.”
Sau đó công việc điều tra chia thành hai hướng, Từ Lệ dẫn người điều tra manh mối của chiếc xe bán kem kia, còn Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy thì cầm ảnh mẹ con Lương Tĩnh đi khắp nơi hỏi thăm xem ngày xảy ra vụ án có ai nhìn thấy hai mẹ con họ hay không...
Mặc dù huyện Lâm Đài không rộng lắm, nhưng biện pháp này cũng như mò kim đáy bể, hai người họ thêm hai cảnh sát nữa đi đến tận tối cũng không thu được kết quả gì.
Viên Mục Dã thấy lúc này trời đã tối đen, nên để hai anh cảnh sát tan làm về nhà trước, còn cậu và Diệp Dĩ Nguy tiếp tục tìm kiếm tin tức... Không ngờ đúng lúc bọn họ đi vào một quán đồ ăn vặt nhộn nhịp ven đường thì Viên Mục Dã đột nhiên bị một người va phải.
Người kia mặc bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ, sau khi va vào Viên Mục Dã cũng không quay đầu lại mà cứ thế vội vàng lẩn đi... Tất cả xảy ra quá nhanh khiến Viên Mục Dã chỉ có thể nhìn qua dáng người nhỏ nhắn trông giống dáng vẻ một người phụ nữ cao ráo.
Diệp Dĩ Nguy thấy vậy vội hỏi Viên Mục Dã: “Không sao chứ, kiểm tra lại xem có mất gì không? Ở những nơi phức tạp như thế này loại người nào cũng có.”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không những không mất gì... mà còn có thêm đồ.”
Diệp Dĩ Nguy ngẩn người, anh ta chưa từng nghe thấy trộm không cướp đồ mà còn tặng đồ...
Lúc này Viên Mục Dã kéo Diệp Dĩ Nguy đến một chỗ yên tĩnh.
Sau đó giơ tay cho anh ta nhìn, trong tay trái Viên Mục Dã có thêm một cục giấy nhỏ được vo viên lại!
Diệp Dĩ Nguy ngạc nhiên: “Là người kia nhét vào tay cậu à?”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó nhanh chóng mở cục giấy kia ra, phát hiện trên đó có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn: “Mười giờ đêm nay, số 31 đường Xích Hà, quán trọ Xuân Hồng phòng 213, đến một mình.”
Viên Mục Dã xem xong thì đưa tờ giấy cho Diệp Dĩ Nguy, anh ta nhìn rồi hỏi: “Người đó là ai?”
“Nếu tôi đoán không nhầm... thì đó hẳn là Lương Tĩnh!” Viên Mục Dã hạ giọng xuống.
Diệp Dĩ Nguy kinh ngạc nói: “Lương Tĩnh? Không phải cô ta bị tay đàn anh của cậu bắt đi rồi à? Sao lại có thể xuất hiện ở đây và nhét cho cậu tờ giấy này?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Tôi cũng không biết có chuyện gì, nhưng nếu như cô ta thực sự bị bắt... thì phải rất vất vả mới chạy trốn được.”
Trước đó bọn họ đều khẳng định mẹ con Lương Tĩnh đã bị bọn Thạch Lỗi bắt đi, dù sao thì kế hoạch của đối phương cũng khá tỉ mỉ, không ngờ lại không tính vượt được người phụ nữ này. Có điều, ngẫm thấy cũng đúng, người phụ nữ Lương Tĩnh này không hề đơn giản, nếu không cô ta sẽ không thể sống sót được đến giờ...
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta quay lại nhà nghỉ trước đã...”
Sau đó hai người đón Kim Bảo rồi quay về nhà nghỉ, bàn bạc tiếp theo nên làm gì. Diệp Dĩ Nguy muốn đi cùng Viên Mục Dã, nhưng Viên Mục Dã lắc đầu: “Không được, chuyến này không an toàn, anh phải giúp tôi đánh lạc hướng...”
“Cậu sợ có người đang theo dõi?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Bây giờ khó mà nói chắc được, nếu như đối phương đã tốn công sức vẫn không bắt được Lương Tĩnh, mà chúng ta lại gióng trống khua chiêng tìm người, rất có thể bọn chúng sẽ đi theo chúng ta làm chim sẻ đứng sau. Mà hiện tại cũng có thể giải thích được vì sao sau hôm mẹ con Lương Tĩnh mất tích, gã mắt vàng vẫn không rời khỏi đây... Rất có thể vì bọn chúng cũng đang tìm Lương Tĩnh.”
Diệp Dĩ Nguy nói: “Vậy tự cậu phải cẩn thận nhiều hơn, tôi vẫn sợ rằng đây là một cái bẫy.”
Viên Mục Dã lắc đầu cười và bảo: “Không đâu... Tôi cũng không phải nhân vật quan trọng gì, bây giờ cũng chưa nắm được mạch máu của bọn chúng nên chúng không cần tốn công sức bẫy tôi. Hơn nữa, anh không hiểu hết sự lợi hại của tay đàn anh kia của tôi đâu, nếu gã thực sự muốn giết tôi thì không cần phải thiết kế cạm bẫy gì cả.”
Mười giờ đêm, Viên Mục Dã đúng giờ đứng trước cửa quán trọ Xuân Hồng. Trước khi đi vào, cậu cẩn thận gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy vẫn luôn đi sau lưng, xác nhận không có “ma” mới đi vào trong.
Viên Mục Dã vừa đi vào đã bị mùi khói nồng nặc làm cho nhíu chặt mày, ngay sau đó cậu nhìn thấy có mấy người phụ nữ trang điểm đậm đang ngồi hai bên quầy bar hút thuốc...
Viên Mục Dã hiểu ngay quán trọ nhỏ này là nơi nào, nên cậu lặng lẽ đi đến trước quầy bar và hỏi: “Phòng 213 ở đâu vậy?”
Một người phụ nữ trung niên nghe Viên Mục Dã hỏi phòng 213 thì hơi ngạc nhiên, nói: “Đầu cầu thang xuống dưới, rẽ trái phòng thứ sáu chính là...”
Viên Mục Dã không chịu được mùi khói nồng nặc như vậy, sau khi nói tiếng cảm ơn thì nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm thứ hai. Cậu vừa xuống đã nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện thì thầm và cười đùa, trong giọng nói đều là ngữ điệu trêu chọc.
Viên Mục Dã đương nhiên nghe thấy nhưng cậu làm ngơ đi thẳng đến phòng 213, nhẹ nhàng gõ cửa mấy lần...
“Ai!” Một giọng nữ trầm thấp truyền ra.
“Viên Mục Dã.” Cậu giới thiệu đơn giản rõ ràng.
Sau đó có tiếng mở cửa lạch cạch, rồi cửa phòng hé ra một khe hở, có vẻ như muốn xác nhận thân phận của Viên Mục Dã một lần nữa... cuối cùng mới yên tâm mở cửa cho cậu vào.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng mờ mờ trên đầu giường, Viên Mục Dã để mắt thích ứng một lúc mới quan sát rõ tình hình bên trong, có một cậu bé đang ngủ say sưa trên giường.