Chương 309: Bị tập kích
Đoàn Phong vội vàng nói: “Được, ít nhất cũng không phá hủy hình tượng hoàn mỹ của khu vui chơi trong lòng tôi... Cậu thấy nơi này thế nào? Hoàn cảnh ổn đấy chứ!”
Viên Mục Dã nói: “Nơi này bình thường đáng lẽ phải rất đông người, ồn ào náo nhiệt mới đúng, nhưng bây giờ yên tĩnh như thế này khiến người ta có cảm giác không thoải mái...”
Đoàn Phong nhìn xung quanh: “Có phải cậu thấy cái gì rồi không?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy không ổn lắm...”
Sau đó bọn họ tiếp tục đi chụp ảnh quanh quảng trường, rồi theo chỉ dẫn đi về phía vườn khách sạn, dọc đường đi họ cũng giống như những người khách du lịch bình thường mà chụp cái nọ cái kia... Trước khi đến đây bọn họ cũng đã bàn bạc trước với nhau, sau khi vào khu vui chơi phải hành động giống như những du khách bình thường, như vậy mới có thể cảm nhận được những gì mà du khách đã cảm nhận lúc đó.
Không ngờ đi được một lúc, Viên Mục Dã nghe thấy bên cạnh hàng rào cây xanh ven đường có tiếng sột soạt, cậu ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó một mình đi về phía hàng cây kia...
Nhưng Viên Mục Dã còn chưa đi đến gần thì đột nhiên có một con hươu sừng tấm từ sau hàng cây nhảy ra, lao nhanh về phía cậu, nếu bị nó húc trúng thì... có lẽ cũng phải bị hất xa một đoạn.
May mà Đoàn Phong đang đi theo ngay sau Viên Mục Dã, thấy thế nhanh nhẹn kéo Viên Mục Dã sang bên cạnh mới giúp cậu không bị con hươu to lớn kia đụng trúng! Mặc dù hai người họ tránh được, nhưng Đại Quân và Trương Khai ở phía sau lại không may mắn như thế.
Thời khắc mấu chốt Trương Khai chỉ kịp ngã sang một bên tránh được, Đại Quân đứng sau định chạy đi nhưng không kịp, bị sừng hươu đâm vào ba lô sau lưng, may mà thể trọng của Đại Quân nặng, chứ nếu đổi thành Tằng Nam Nam nhỏ bé chắc đã bị hất tung lên...
Dù vậy, Đại Quân cũng bị con hươu kia lắc cho choáng váng mặt mày, cuối cùng phải bỏ ba lô ra mới thoát được... Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam ở phía sau thấy vậy vội núp vào một phòng kỹ thuật điện phía sau, tránh bị con hươu kia tấn công.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ tình trạng của con hươu, hai mắt nó đỏ ngầu, miệng không ngừng sùi bọt mép, trông vô cùng đáng sợ...
Viên Mục Dã nhìn kĩ rồi nói với mọi người: “Con hươu này đang không được bình thường, mọi người nhanh tìm chỗ trốn đi, đừng để nó húc phải!”
Trương Khai rút dao quân dụng trong giày ra bực mình quát: “Mẹ cái thằng nào nói là trong công viên chỉ toàn động vật nhỏ vậy?”
Đại Quân trốn sau một thùng rác hình nhân vật hoạt hình, nói với ra: “Đó là do cậu không đọc kĩ tư liệu, người ta nói là động vật bình thường rất ngoan ngoãn, đâu có nói lớn hay bé?”
Trương Khai nắm chặt dao quân dụng trong tay, kích động bảo: “Đêm nay mọi người có muốn ăn thịt hươu nướng không? Tôi mời!”
Viên Mục Dã vội nói với cậu ta: “Đừng làm loạn, con hươu đực này tấn công rất khỏe đấy, có lẽ đang trong thời kỳ động dục, hơn nữa thịt hươu đực vừa dai vừa cứng, không ăn được đâu! Tốt nhất nên nghĩ cách đuổi nó đi thì hơn!”
Trương Khai tò mò hỏi Viên Mục Dã: “Sao anh biết nó đang phát dục?”
Viên Mục Dã không có thì giờ giải thích cho cậu ta, chỉ nói qua loa: “Xem ra hồi bé cậu chưa bao giờ xem thế giới động vật!”
Cuối cùng Đoàn Phong phải cởi băng vải quấn trên cổ tay ra sau đó nhặt một hòn đá lên, dùng băng vải quấn hòn đá lại rồi ném mạnh vào lưng con hươu mới đuổi được nó đi!
Viên Mục Dã tò mò: “Chiêu này của anh chuẩn thật đấy! Trước kia tôi có một người bạn học cùng trường cảnh sát là người dân tộc Tạng, chơi trò này rất giỏi, nhưng đó là do anh ta tập luyện từ nhỏ, mặc dù anh ta cũng từng dạy tôi kỹ thuật cơ bản nhưng tôi vẫn không thể ném tốt như anh ta!”
Đoàn Phong quấn lại tấm vải, cười nói: “Làm sao cậu biết tôi không phải tập từ nhỏ?”
Lúc này Tằng Nam Nam cũng đến kiểm tra xem Đại Quân và Trương Khai có bị thương không thì phát hiện ba lô của Đại Quân bị thủng một lỗ lớn, nếu lực này mà đâm vào người thì kết quả có thể tưởng tượng ra được...
Thấy tay Trương Khai bị xước, Hoắc Nhiễm chủ động đưa băng dán cá nhân cho cậu ta: “Hươu đực đang trong thời kỳ động dục rất hung hăng, nếu như việc động vật tấn công du khách mà nhân viên công viên nói là chỉ loài này... thì điều đó cũng hợp lý thôi, chỉ cần đuổi đám hươu đực này đi là được, cũng không phải là việc gì kỳ quái.”
Trương Khai cầm băng cá nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để tôi đụng nó lần nữa, nếu không tôi nhất định phải biến nó thành thịt hươu nướng!”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo: “Cũng có thể, dù sao công viên này mới xây xong năm ngoái, đây là mùa xuân đầu tiên sau khi nó mở cửa, nhân viên gặp phải tình huống này không có kinh nghiệm xử lý cũng là bình thường, nếu như chuyện động vật tấn công chỉ có như thế này thì không phải chuyện kỳ quái.”
Đoàn Phong lại nói: “Trong tư liệu của đối phương nói về chuyện này rất mơ hồ, cũng không kể rõ là loại động vật gì tấn công du khách, chờ chút nữa đến khách sạn gọi điện hỏi lại cậu nhân viên kia cho rõ.”
Lúc này bụng Đại Quân sôi lên òng ọc, anh ta ngượng ngùng hỏi: “Sắp đến khách sạn rồi chứ? Bụng anh bắt đầu kháng nghị rồi.”
Viên Mục Dã chỉ vào ba lô của mình: “Tôi có mang theo bánh quy đấy? Anh có muốn ăn một ít không?”
Đại Quân vội vàng xua tay: “Thôi thôi thôi, cái bánh quy dinh dưỡng của cậu chẳng có nhiều nhặn gì, anh cũng không muốn tranh ăn với cậu. Hơn nữa anh không hưởng thụ được mùi vị đó đâu, chúng ta nên đi nhanh lên, vào khách sạn tìm đồ ăn thôi!”
Sau khi chỉnh đốn lại, mọi người vội vã đi về hướng khách sạn... Khách sạn ở đây được xây dựng theo phong cách lâu đài cổ kính, nhìn từ xa cũng khá lộng lẫy, vừa nhìn đã biết giá một đêm không hề rẻ.
Nhưng khi bọn họ sắp đến được khách sạn thì đột nhiên từ phía núi Kilimanjaro có một đám mây đen bay đến, mọi người đều kinh ngạc đứng sững lại.
Trương Khai kinh ngạc nói: “Đám mây đen kia bay nhanh quá nhỉ?”
Không ngờ cậu ta vừa dứt lời thì đám mây đen đã bay đến trên đầu bọn họ, cậu ta hét lên: “Nhanh chạy vào khách sạn! Đây không phải mây đen mà là một bầy quạ!”
Mọi người lập tức chạy nhanh về phía cửa khách sạn, nhưng lúc này bầy quạ trên đầu đã bắt đầu lao xuống, đương nhiên là lao về phía nhóm Viên Mục Dã...
Bọn họ chạy cũng nhanh nhưng không nhanh bằng đám quạ kia, không bao lâu sau bọn họ đã bị đám quạ đuổi kịp, bổ nhào xuống đầu họ mổ liên tục...