Chương 312: Tên hề
Con đường quay về thuận lợi một cách dị thường, mọi người không hề có sự do dự, cứ như bọn họ nên quay về vậy. Khi họ đến trước cửa khu công viên trò chơi, mọi thứ vẫn nguyên dạng như lúc họ rời đi, vẫn đổ nát như thế...
Có điều bên trong khu vui chơi lúc này như đang có tuyết rơi đầy trời, Viên Mục Dã đưa tay hứng lấy lại phát hiện đó không phải tuyết, mà là tro núi lửa từ trên trời rơi xuống! Nếu không phải ngọn núi Kilimanjaro ở phía xa kia vẫn yên tĩnh đứng đó, thì mọi người đã thực sự cho rằng núi lửa sắp phun trào đến nơi rồi?!
Thời điểm Viên Mục Dã quay lại công viên trò chơi, trong lòng cậu cũng hơi sầu não... Mấy người bọn họ rõ ràng đến đây để điều tra về một loạt những chuyện quái dị đã diễn ra, nhưng kết quả lại bị mắc kẹt vào trong đó, không hiểu sao lại xuyên không đến một tuần sau.
Bây giờ mọi người bị giam ở đây, phải đối mặt với một đống vấn đề lớn, vấn đề lớn nhất là chuyện ăn uống... Hiện giờ cậu cũng thấy hối hận vì đã không để Trương Khai mời mọi người ăn thịt hươu nướng.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên đám bụi núi lửa phát ra tiếng xào xạc. Đoàn Phong thấy tâm trạng của mọi người hơi ngột ngạt thì vừa cười vừa nói: “Mọi người giữ vững tinh thần nào, biết đâu lúc nữa quay lại khách sạn lại có chăn ấm đệm êm và cao lương mỹ vị chào đón chúng ta thì sao?!”
Trương Khai hừ một tiếng: “Đội trưởng Đoàn, chúng ta có thể đừng tự lừa mình được không? Bây giờ em đang hối hận vì đã không làm thịt con hươu đực kia đấy, nếu không ít nhất bây giờ chúng ta cũng có bữa thịt hươu nướng rồi.”
Nói đến thịt hươu, Viên Mục Dã nhìn đồng hồ, theo lý thuyết thì hiện giờ trời cũng phải tối rồi. Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tuy mờ mịt không thấy ánh mặt trời chói chang, nhưng nhất định còn cách một lúc lâu nữa mới tối.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nghiêm túc nói: “Không biết bây giờ là mấy giờ rồi?”
Đại Quân lườm cậu: “Còn mấy giờ được nữa, trời cũng sắp...” Anh ta nói được nửa câu thì dừng lại, sau đó chỉ vào gốc cây ngô đồng cách đó không xa: “Tôi không hoa mắt chứ? Có người đứng ở đó phải không?”
Mọi người nghe thấy đều nhìn theo hướng Đại Quân chỉ, quả nhiên thấy một bóng người đứng dưới tán cây, có điều khắp nơi mịt mù tro bụi núi lửa cho nên không nhìn rõ ngoại hình của người kia.
Lúc này đừng nói là người, cho dù là ma bọn họ cũng phải đuổi đến hỏi rõ ngọn ngành. Thế là Viên Mục Dã và Đoàn Phong chạy đi đầu tiên, nhưng khi Viên Mục Dã chạy đến gần thì đột nhiên dừng bước.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã dừng lại vội quay đầu hỏi cậu: “Sao thế?”
Viên Mục Dã chỉ nói hai chữ: “Thằng hề...”
Lúc này Đoàn Phong mới phát hiện quần áo người kia mặc đúng là giống hệt nhân vật chú hề trong gánh xiếc, chẳng lẽ tên khốn trước kia quấy rối du khách là tên hề này sao? Nghĩ vậy Đoàn Phong càng không muốn bỏ qua, anh tăng tốc chạy nhanh đến...
Trong lúc mọi người đều cho rằng Đoàn Phong nhất định có thể bắt được tên hề kia, thì bỗng tên hề lắc mình một cái biến mất sau gốc cây. Đến khi Đoàn Phong chạy đến nơi, anh ta sửng sốt không thấy bóng dáng tên hề đâu!
“Gặp ma rồi! Rõ ràng tôi vừa nhìn thấy hắn trốn sau gốc cây mà, sao lại biến mất rồi?” Đoàn Phong nói với vẻ khó hiểu.
Hoắc Nhiễm cũng sợ hãi nói: “Không phải ma thật chứ?”
Trương Khai buồn cười, trêu: “Đúng vậy, mấy tên hề thích nhất là bắt trẻ con không nghe lời!”
Hoắc Nhiễm thấy Trương Khai lại lôi mấy lời dọa dẫm trẻ con ra thì tức giận vặc lại: “Thật thế thì cũng bắt anh trước!”
Lúc này Đoàn Phong vẫn đang tìm kiếm quanh gốc cây, anh ta đương nhiên không tin tên hề kia sẽ tan biến vào không khí, nếu không phải Viên Mục Dã ngăn cản, anh ta còn muốn leo lên ngọn cây xem thử...
Cuối cùng, Viên Mục Dã chỉ lên mặt đất đầy tro bụi núi lửa: “Có lẽ ở đây vốn không có tên hề nào cả, hoặc có thể tên hề này chỉ là ảo ảnh chứ không thực sự tồn tại, nếu không sao trên đấy lại không có dấu chân nào chứ!”
Những người khác nghe cậu nói thế cũng đến xem xét, quả nhiên ở chỗ tên hề từng đứng không hề có dấu chân nào...
“Thật đúng là con mẹ nó gặp ma rồi?” Đại Quân không tin nổi.
“Đừng có tự mình dọa mình, chúng ta cứ quay lại khách sạn trước đã!” Tằng Nam Nam vẫn luôn tỉnh táo.
Mọi người thấy cũng đúng, cho dù thế nào cũng phải quay lại khách sạn trước, biết đâu điện thoại ở quầy lễ tân có thể kết nối được? Nhưng khi mọi người quay đầu đi về phía khách sạn thì tên hề kia lại xuất hiện lần nữa.
Lần này tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, từ đầu đến chân của tên hề kia dính đầy tro bụi núi lửa, thậm chí còn không nhìn rõ màu sắc trang phục trên người hắn nữa, nhưng nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt hắn lại khắc sâu ấn tượng vào tâm trí người nhìn, khiến người ta nhìn một lần cả đời cũng khó mà quên được.
“Mẹ nó xong chưa! Hôm nay tao nhất định phải bắt được mày!” Đại Quân tức giận nói.
Viên Mục Dã vội vàng ngăn anh ta lại: “Đừng đuổi theo! Trong tình huống hiện tại chúng ta không thể tách nhau ra được...”
Đại Quân cũng luống cuống: “Thằng điên này xuất quỷ nhập thần như vậy là có mục đích gì chứ?”
Viên Mục Dã cũng không biết thế nào, chỉ nói: “Dù thế nào cũng phải mau quay lại khách sạn trước đã, tôi cảm thấy gã đó nhất định sẽ còn xuất hiện...”
Mọi người nhanh chóng chạy về phía khách sạn, sợ tên hề lại không biết từ đâu chui ra ngăn cản mọi người. Nhưng ngay lúc họ chuẩn bị chạy được vào trong khách sạn thì tên hề quả nhiên lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng hắn dường như không phải muốn ngăn cản mọi người đi vào khách sạn, mà chỉ đứng sừng sững trên bãi đất trống trước cửa khách sạn, chỉ tay về phía núi Kilimanjaro...
Mọi người thấy vậy đành phải dừng lại, nhìn xem hắn định làm gì tiếp theo?
“Hắn chỉ vào núi Kilimanjaro là có ý gì?” Hoắc Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm hành động kỳ lạ của tên hề, sau đó hoài nghi nói: “Chẳng lẽ hắn đang cảnh báo chúng ta sao? Hắn đang cảnh báo chúng ta rằng núi lửa Kilimanjaro chuẩn bị phun trào lần nữa?”
Trương Khai cảm thấy kỳ quái: “Không đúng, chẳng phải nơi này đã trải qua một lần núi lửa phun trào rồi sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chúng ta không thể nào xuyên không đến tương lai được, tất cả mọi thứ ở đây là do một lực lượng thần bí nào đó muốn cảnh báo cho chúng ta chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, ở hiện thực núi Kilimanjaro nhất định còn chưa phun trào!”
Đoàn Phong cũng gật đầu nói: “Nếu như công viên trò chơi hoạt động như thường lệ, thì khi núi lửa phun trào nhất định sẽ gây nên con số thương vong rất lớn, cho nên một loạt những chuyện kỳ quái xảy ra trước đó có lẽ cũng là muốn cảnh báo cho mọi người, để con người ở quanh khu vực núi lửa có thể di dời trước khi núi lửa phun trào!”
Trương Khai nghe xong bèn hắng giọng hét lên: “Này! Anh muốn cảnh báo cho chúng tôi biết về việc núi Kilimanjaro sắp phun trào sao?”
Tiếng của Trương Khai vang lên trong công viên trò chơi trống rỗng này truyền đi rất xa, tên hề kia nghe thấy chỉ hạ tay xuống, rồi xoay người đi vào bên trong khách sạn...