Chương 322: Người cô
Lúc này Từ Lệ vội dùng cây búa gõ một viên gạch ống khác, phát hiện bên trong cũng bỏ thêm thứ này. Anh ta kinh hãi thốt lên: “Tạ Vi Dân đã biến mẹ của mình thành thức ăn cho chó!”
Diệp Dĩ Nguy nhìn kĩ thứ bị nhồi trong nhựa cây: “Chính xác thì nó giống như thịt khô trong mì thịt bò om. Hai người xem trong nhựa cây này chỗ đen chỗ trắng… Đen thì khỏi phải nói, tất nhiên là mô cơ của cơ thể người, về phần những vật chất màu trắng này, nó ắt hẳn là xương người.”
Sau đó Từ Lệ gọi điện thoại kêu người tới cạy hết gạch ống trên cả mặt tường xuống và phát hiện số lượng lớn nhựa cây độn thêm vào. Diệp Dĩ Nguy mang những vật liệu độn thêm đó về xét nghiệm, xác nhận suy đoán trước đó của anh ta. Vật chất hình tròn trong đó đúng là mô cơ của cơ thể người.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy Tạ Vi Dân một lần nữa là ở phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát thành phố… Ngồi đối diện anh ta là Từ Lệ và một cảnh sát khác có vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này Từ Lệ lạnh giọng hỏi: “Tên họ?”
Người Tạ Vi Dân khẽ run: “Tạ… Vi Dân.”
“Biết tại sao mời cậu đến đây không?” Từ Lệ tiếp tục hỏi.
Tạ Vi Dân hơi căng thẳng nuốt nước miếng: “Không… không rõ lắm.”
“Nhảm nhí! Cậu có biết Tạ Xuân Quyên không?” Từ Lệ vỗ bàn.
“Biết… biết, là mẹ tôi…” Tạ Vi Dân lí nhí.
Từ Lệ lại hừ lạnh rồi tiếp tục: “Nói xem nào, tại sao lại giết Tạ Xuân Quyên, cũng chính là mẹ cậu.”
Tạ Vi Dân hơi kinh hoảng: “Tôi không biết anh đang nói cái gì… Tôi không biết, tôi không biết gì cả.”
Từ Lệ không giận mà ngược lại cười bảo: “Tôi rất tò mò, cậu và mẹ mình có thù sâu hận lớn gì mà phải ác độc đến như vậy? Cậu là đứa con hiếu thảo nổi tiếng xa gần cơ mà?”
Không ngờ Tạ Vi Dân nghe thấy cụm từ “đứa con hiếu thảo” lại có vẻ mặt châm chọc, nhưng lướt qua rất nhanh, chỉ trong giây lát… Có điều chi tiết này lại bị Viên Mục Dã đứng ngoài phòng thẩm vấn cách một tấm thủy tinh nhìn thấy rõ ràng. Xem ra từ lúc bắt đầu, Tạ Vi Dân này đã giả vờ.
Vì thế Viên Mục Dã lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Từ Lệ, bảo anh ta tiếp tục khen Tạ Vi Dân là một đứa con hiếu thảo, cắn chết hai chữ này thì chắc chắn có thể chọc giận tên đó…
Từ Lệ nhận được tin nhắn rồi làm theo lời Viên Mục Dã, cứ khen Tạ Vi Dân hết lần này đến lần khác, nói người quen anh ta đều biết anh ta là một đứa con cực có hiếu, tốt với bà cụ Tạ thế này thế kia, thậm chí còn liệt kê từng hành động hiếu thảo của anh ta theo lời những người khác.
Viên Mục Dã thấy biểu cảm của Tạ Vi Dân từ thấp thỏm lo âu lúc ban đầu từng chút một trở nên không cảm xúc, đến cuối cùng hai vai còn khẽ run lên vì cười… Nhưng nụ cười của anh ta làm người xem không thoải mái, lại còn càng cười mặt càng vặn vẹo.
“Đừng cười nữa! Nghiêm túc coi!” Đồng nghiệp của Từ Lệ đột nhiên vỗ bàn quát.
Nhưng lúc này dường như Tạ Vi Dân đã thay đổi thành người khác, không hề khiếp đảm giống như vừa rồi nữa. Trái lại, anh ta nói bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu các người đều thừa nhận tôi là một đứa con rất có hiếu, sao tôi lại giết chết mẹ của mình chứ? Hơn nữa, xác đâu? Các người nói mẹ tôi đã chết thì cũng phải có xác mới có thể nói như thế chứ?”
Viên Mục Dã thấy Tạ Vi Dân vẫn khá tự tin với cách giấu xác của mình, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ, nếu không có xác, cảnh sát sẽ đưa anh ta tới đây hay sao?
Lúc này Từ Lệ lấy ra một xấp ảnh trong tập hồ sơ, sau đó đứng dậy đi tới đặt trước mặt Tạ Vi Dân: “Xem cho kĩ đi! Cậu cho rằng cái kỹ xảo nhỏ của mình có thể giấu giếm được cảnh sát ư? Những thủ đoạn phạm tội chúng tôi từng gặp còn nhiều hơn số gạo cậu đã ăn! Chơi mưu mẹo với chúng tôi hả? Cậu vẫn còn non lắm!”
Không biết Diệp Dĩ Nguy đứng ở bên cạnh Viên Mục Dã từ bao giờ. Vừa nghe Từ Lệ nói như vậy, anh ta đã không nhịn được cười: “Anh Từ này đúng thật là không biết xấu hổ đi nói Tạ Vi Dân người ta. Nếu không phải cậu kiên trì cho rằng xác của bà Tạ ở trong căn hộ kia, chỉ e lúc này Tạ Vi Dân đã cầm tiền bán nhà mà ung dung tự tại rồi!”
Lúc này Tiểu Triệu và một người đồng nghiệp khác hấp tấp đi đến. Hai người bọn họ vừa mới trở về từ khu chung cư nhà Tạ Vi Dân, xác nhận đúng thật là hơn nửa tháng trước, nhà họ Tạ có gây âm thanh ồn làm phiền hà cư dân.
Có điều đối với điều này, dường như hàng xóm hai bên trên dưới với nhà họ Tạ cũng đều quen rồi nên không cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì bọn họ đều biết Tạ Vi Dân có một đam mê, đó là thích tự tay làm một vài món đồ gỗ, cho nên thường xuyên có lúc gây ra âm thanh hơi lớn.
Cũng may Tạ Vi Dân rất tự giác. Trong thời gian hàng xóm nghỉ ngơi, anh ta sẽ không làm. Hơn nữa nhà hàng xóm nào ở cùng tòa có thứ gì hỏng, chỉ cần Tạ Vi Dân có thể sửa, anh ta đều tới tận cửa bảo trì giúp. Cho nên mới có mối quan hệ tốt ở trong khu chung cư, tất nhiên cũng không có ai trách anh ta gây ra những tiếng động lớn ở nhà.
Tuy nhiên, theo lời kể của hai cô gái thuê bên cạnh, hai tuần trước, tiếng động Tạ Vi Dân gây ra quả thật hơi lớn, nhưng mỗi khi họ sắp không nhịn nổi nữa, âm thanh bên phía Tạ Vi Dân liền ngừng, cho nên họ cũng không có mặt mũi qua đó khiếu nại.
Tiểu Triệu đưa tình hình mà mình điều tra được vào phòng thẩm vấn, giao cho Từ Lệ. Mà vào hai tiếng trước, đồng nghiệp điều tra hiện trường cũng đã phát hiện vết máu còn sót lại ở phòng khách và bồn tắm nhà họ Tạ. Sau khi đối chiếu, tất cả đều là của nạn nhân Tạ Xuân Quyên.
Lúc này Tạ Vi Dân đang cầm ảnh mà Từ Lệ vừa mới đặt ở trước mặt anh ta lên xem, người bắt đầu run lên vì sợ hãi. Viên Mục Dã có thể nhận ra, lần này anh ta không phải là giả vờ.
Cuối cùng Tạ Vi Dân nhũn cả người, ngồi liệt ra ghế, tự mình lẩm bẩm: “Như vậy mà cũng có thể bị các người tìm được…”
“Nhảm nhí! Không tìm thấy xác Tạ Xuân Quyên mà có thể đưa cậu vào đây ư? Nhanh chóng thành thật khai ra toàn bộ quá trình giết hại mẹ mình đi!” Từ Lệ nghiêm giọng.
Không ngờ Tạ Vi Dân đột nhiên kích động gắt lên: “Bà ta không phải mẹ của tôi! Bà ta không xứng! Không xứng!!”
Từ Lệ kiên nhẫn nói: “Cho dù cậu hận bà ấy như thế nào cũng không nên nói mấy câu kiểu như bà ấy không phải mẹ cậu. Bà ấy không phải mẹ thì cớ gì cậu còn gọi bà ấy là mẹ hơn ba mươi năm?”
Tạ Vi Dân cười lạnh: “Đó là bởi vì trước kia tôi còn nhỏ, sức lực quá yếu, căn bản không chống đối được quyết định của người lớn…”
Sau đó Tạ Vi Dân kể lại những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của mình. Điều làm nhóm Viên Mục Dã cảm thấy hơi kinh hãi là, bà cụ nhà họ Tạ kia đúng là không phải mẹ ruột của Tạ Vi Dân… Nói chính xác phải là cô ruột của anh ta mới đúng.
Hóa ra, từ nhỏ gia đình Tạ Vi Dân đã rất nghèo, trên anh ta còn hai anh trai, một chị gái. Cùng lúc nuôi nấng bốn đứa con làm gia đình vốn dĩ đã chẳng hề giàu có càng nghèo rớt mồng tơi.