Chương 321: Thứ độn thêm vào
Dựa vào kinh nghiệm của Viên Mục Dã, chắc chắn lúc Tạ Vi Dân giấu xác đã có xử lý chống phân huỷ. Trong khoảng thời gian ngắn, hoặc phải nói trong vòng mấy năm tới căn nhà đều sẽ không có mùi hôi bốc ra.
Điều này cũng được Diệp Dĩ Nguy đồng ý, cho nên đề nghị của cậu với Từ Lệ là không thể đập bừa bức tường này, cần phải moi từng chút một mới được…
Từ Lệ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Moi? Dùng tay moi à?”
Diệp Dĩ Nguy lấy từ sau lưng ra một chiếc tua vít như làm ảo thuật rồi ném cho anh ta: “Mỗi người chúng ta một cái, moi bằng cái này…”
Cùng lúc đó, Từ Lệ cử người theo dõi từng hành động của Tạ Vi Dân, đề phòng anh ta bỏ trốn trước khi nhóm Viên Mục Dã chưa tìm thấy xác của bà cụ Tạ. Theo lý mà nói, tình huống như thế này sẽ không xảy ra, vì dù sao anh ta vẫn chưa nhận được tiền mua nhà từ Viên Mục Dã. Nhưng mọi việc đều có ngộ nhỡ, cho nên Từ Lệ cho người giám sát trước, coi như là lo trước cho khỏi họa.
Đầu này, ba người Viên Mục Dã vẫn đang moi tường từng chút một bằng tua vít, sợ đụng tới xác chết bị che giấu bên trong. Nào ngờ khi bọn họ cạy tầng gạch đỏ bên ngoài ra, thì lại phát hiện bên trong còn có một lớp tường xi măng.
“Có phải nhầm không? Đây chẳng phải là một bức tường à?” Từ Lệ nhíu mày nói.
Viên Mục Dã cũng thấy hơi nghi ngờ: “Chẳng lẽ Tạ Vi Dân không giấu xác ở chỗ này? Không đúng… Độ dày của bức tường tivi này đích thực không giống lúc trước, nếu không phải để giấu xác, anh ta cũng đâu cần phải phí công phí sức như vậy?”
Mặc dù nói thế, nhưng thật sự là bức tường này chỉ dày hơn tường tivi thông thường một chút, khác biệt rất lớn so với xây tường xi măng vùi lên xác chết trong tưởng tượng trước đây?
Khi hai người đang rầu rĩ nhìn bức tường xi măng, dường như Diệp Dĩ Nguy đã phát hiện ra vấn đề. Đầu tiên anh ta gõ hết mặt tường bằng cây tua vít trong tay, cũng không phát hiện chỗ rỗng nào, nhưng đây lại đúng là vấn đề…
“Hình như gạch xây tường hơi có vấn đề…” Diệp Dĩ Nguy trầm giọng nói.
“Gạch có thể có vấn đề gì, dù sao nơi này liếc một cái là có thể nhìn thấy sạch sành sanh, đâu còn chỗ nào có thể giấu một cái xác nữa chứ?” Từ Lệ nói mà không tin tưởng cho lắm.
Nhưng Diệp Dĩ Nguy lại lắc đầu: “Hiện giờ trong hầu hết các công trình kiến trúc đều dùng gạch ống để thay thế gạch đỏ truyền thống. Loại gạch ống này có trọng lượng nhẹ, độ cứng cao, cách âm và giữ ấm càng tốt hơn nhiều lần so với gạch đỏ bình thường, là vật liệu đầy lý tưởng cho kết cấu kiến trúc khung kiểu này.”
Từ Lệ nghe Diệp Dĩ Nguy nói một mớ kiến thức về gạch ống thì hơi mất kiên nhẫn: “Nói điểm quan trọng, rốt cuộc gạch có vấn đề gì?”
Lúc này, Diệp Dĩ Nguy gõ lên mặt tường bằng chiếc tua vít một lần nữa: “Tôi nói đây là gạch ống! Nhưng hai người nghe xem…” Sau khi nói xong, anh ta lại gõ tường thêm vài cái nữa: “Gõ lên chỗ gạch này nghe rất đặc!”
Viên Mục Dã lập tức cầm búa và tua vít gõ dọc theo vị trí ven tường gạch, rồi cạy một viên gạch ống 20x40 ở giữa xuống. Khi mấy người bọn họ lật viên gạch ống lên xem thì phát hiện bên trong có thêm thứ gì đó như nhựa cây...
“Đây là gì vậy?” Từ Lệ giật mình nói.
Diệp Dĩ Nguy thấy thế bèn lấy cây búa trong tay Viên Mục Dã rồi đập vỡ phần ngoài cùng của gạch ống, làm lộ nguyên một thanh nhựa cây nhân tạo bỏ thêm vào trong gạch, bên trong thanh nhựa cây còn chứa những viên tròn tròn như thức ăn cho chó.