Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 329: Quay lại hiện thực

Chương 329: Quay lại hiện thực

Cha mẹ khỏe mạnh, vợ đẹp bên cạnh, có nhà có xe, tương lai xán lạn… Cuộc sống này đối với Viên Mục Dã có thể nói là hoàn mỹ! Nhưng không biết tại sao mà từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy trống rỗng, cứ như đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Sau khi vào nhà, Viên Mục Dã ngửi thấy mùi khói dầu từ trong bếp tỏa ra, cậu biết là cô vợ nhỏ của mình đang nấu cơm. Viên Mục Dã đi đến chỗ cửa trượt ở bếp rồi nhìn cô gái đang bận rộn qua lớp kính thủy tinh.
Nói thật lòng cô gái này nhìn rất đẹp, chắc tính tình cũng rất tốt, nhưng vấn đề là đến tận bây giờ mà Viên Mục Dã vẫn không nghĩ ra được tên của vợ mình là gì? Điều này có hơi mỉa mai không?
Lúc ban ngày Viên Mục Dã cũng định hỏi Từ Lệ và cha mình, nhưng không biết phải mở miệng thế nào mới không đột ngột, cho nên đến tận bây giờ cậu vẫn không biết tên vợ mình là gì.
Lúc này, vợ Viên Mục Dã tắt bếp, cô ta bê một đĩa tôm om dầu to ra ngoài. Khi thấy Viên Mục Dã đứng ở cửa thì khẽ mỉm cười và bảo: “Mau rửa tay còn ăn cơm!”
Chắc đàn ông mà gặp cảnh này thì sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, Viên Mục Dã cũng cảm thấy cuộc sống như vậy không tồi, nhưng cậu cứ có cảm giác như đang xem phim vậy, mặc cho cuộc sống trước mặt hoàn mỹ đến mức nào thì vẫn có cảm giác như đang nhìn một người khác…
Vợ Viên Mục Dã thấy chồng vẫn ngẩn người, bèn thúc giục lại, lúc này Viên Mục Dã mới hồi phục tinh thần, cậu nói: “Em hôm nay ở nhà đã làm gì thế?”
Vợ Viên Mục Dã cười: “Còn có thể làm gì chứ? Dọn phòng, mua thức ăn… Đúng rồi, cho anh xem cái này…” Vợ Viên Mục Dã đặt một trang giấy trước mặt cậu, Viên Mục Dã cầm lên xem thì hóa ra là tờ kết quả khám thai.
Một cảm giác quái dị từ từ dâng lên trong lòng Viên Mục Dã, cậu hơi cứng ngắc, nói: “Nhanh thế à…”
Vợ Viên Mục Dã đỏ cả mặt: “Ghét!”
Sau đó cô ta thu tờ khám thai lại rồi giục Viên Mục Dã nhanh nếm thử món tôm om dầu mà mình làm xem thế nào?
Viên Mục Dã nhìn thức ăn trên bàn, cậu chần chừ một lát rồi bảo: “Vợ à, thật ra… Anh vừa ăn với Từ Lệ lúc tra án ở bên ngoài rồi!”
Vợ Viên Mục Dã nghe xong thì sắc mặt cứng đờ, sau đó than nhẹ một tiếng: “Vậy tại sao anh không gọi về? Làm em mất bao nhiêu công sức… Thôi vậy, anh ăn một con tôm được chứ? Thế mới không lãng phí bữa cơm này của em!”
Viên Mục Dã không biết phải từ chối con tôm to bự trước mặt thế nào, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng kháng cự đối với những thức ăn này… Thế là cậu đành nhẹ nhàng ngăn tay của vợ và bảo: “Anh thật sự không ăn được gì đâu.”
Vợ Viên Mục Dã sững sờ, cô ta đập đôi đũa trong tay lên bàn rồi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với anh thế? Em làm cơm có độc sao? Sáng không ăn… Tối cũng không ăn! Anh muốn thành tiên à?”
Viên Mục Dã vội vàng giải thích: “Anh thật sự ăn rồi mà…”
Không ngờ vợ Viên Mục Dã nghe cậu nói thế xong, sắc mặt lại trở nên rất âm trầm, cô ta cười lạnh lùng, nói: “Trưa nay anh cũng chẳng đụng đến một miếng thịt kho tàu nào, Viên Mục Dã, anh đúng là không giống với những người khác!”
Lòng Viên Mục Dã đập “thịch” một cái. Chuyện ăn cơm trưa nay trừ Viên Mục Dã ra thì không còn ai biết nữa, nhưng cô gái trước mắt này cứ như là camera giám sát phòng ăn của cục cảnh sát vậy.
“Ăn một miếng nhé? Ăn một miếng là không có chuyện gì nữa…” Cô gái này nói mà mặt không biểu cảm.
Viên Mục Dã thấy sắc mặt cô ta kỳ quái thì liên tục lắc đầu: “Anh đã bảo là không đói bụng mà…”
Viên Mục Dã vừa nói câu này, sắc mặt cô ta lại càng trở nên khó coi, bầu không khí xung quanh cũng trở nên đè nén. Đến lúc này Viên Mục Dã mới đột nhiên nghĩ đến, cô gái trước mặt này đâu phải là vợ mình? Bởi vì cô ta rõ ràng là Lý Tử Y đã chết từ lâu rồi mà!
“Cô là ai? Ở đây là chỗ nào?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Lý Tử Y cười lạnh lùng: “Anh cần gì hỏi tôi là ai? Lại càng không cần biết đây là chỗ nào, anh chỉ cần tự hỏi lòng mình, cuộc sống ở đây không tốt sao?”
Viên Mục Dã đã nhớ lại tất cả, cậu gật đầu: “Tốt, cuộc sống ở chỗ này đúng là rất hoàn mỹ… Nhưng nó không có thật, đồ vật giả tạo thì có ý nghĩa gì chứ?”
Lý Tử Y cười khẽ: “Sao lại là giả chứ? Chỉ cần anh ăn một miếng đồ ăn ở chỗ này thì tất cả sẽ biến thành thật, anh sẽ vĩnh viễn sống trong quốc gia vui vẻ này, không còn bất kỳ phiền não nào nữa!”
Viên Mục Dã bỗng cảm thấy hơi buồn cười: “Giả chính là giả, mãi mãi cũng không trở thành thật được, cha mẹ tôi chết sớm, nhưng trong thế giới ảo này tôi còn chẳng được biết dáng vẻ của họ, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì? Tôi không ăn đồ ăn ở chỗ này không phải vì tôi khám phá ra đây là ảo cảnh, mà là do tôi thật sự không thích ăn chúng…”
“Đây chẳng phải là nguyện vọng mà anh đã cầu xin sao? Loài người các anh sao giỏi thay đổi thế chứ?” Cô ta đột nhiên điên cuồng hét lên.
Viên Mục Dã nghe thế thì hiểu ra: “Hóa ra cô chính là pho tượng đá kia… Đúng, tôi đã cầu xin những nguyện vọng đó, nhưng thứ tôi muốn là có máu, có thịt, thân tình và tình yêu thực sự, chứ không phải trầm mê trong ảo ảnh không thể tự thoát ra được!”
“Cái này thì có gì khác nhau đâu? So với theo đuổi đồ vật vĩnh viễn không thể có được trong hiện thực, vậy còn không bằng ở lại trong giấc mộng càng sung sướng hơn… Anh không thích cô gái này sao? Tôi có thể đổi cho anh một người khác! Nếu như không thích cuộc sống bây giờ. Tôi cũng có thể tạo ra một cuộc sống càng thêm huy hoàng! Thế nào? Ở lại chỗ này được không?” Cô gái đó nói xong bèn biến thành Tằng Nam Nam rồi tiếp tục dụ dỗ Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã thấy đối phương biến thành Tằng Nam Nam thì dở khóc dở cười, xem ra vật đang vây nhốt cậu chỉ có thể biến hóa ra người và vật trong trí nhớ của Viên Mục Dã, nó không thể biến ra thứ không hề có…
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nghiêm túc nói với Tằng Nam Nam trước mặt: “Cô đừng nói nữa, tôi không thể ở lại một thế giới giả tạo như thế này được, hãy thả tôi rời đi!”
Tằng Nam Nam nghe xong không nói gì nữa, cô ta u buồn nhìn Viên Mục Dã một lúc lâu, đến tận khi Viên Mục Dã bất ngờ nghe thấy bên tai có người gọi tên mình, cậu cẩn thận lắng nghe thì hình như là giọng của Đoàn Phong…
Ngay sau đó Viên Mục Dã cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả cảnh tượng trước mặt như một đoạn phim ngắn bị xáo trộn lung tung, Tằng Nam Nam giả mạo cũng biến mất khi ảo cảnh sụp đổ.
Lúc Viên Mục Dã mở mắt ra, cậu thấy tất cả những người ở số 54 đều vây quanh giường mình, còn Đoàn Phong đang khẽ gọi tên cậu…
Hoắc Nhiễm ở gần Viên Mục Dã nhất nên nhìn thấy cậu mở mắt, cậu ra mừng rỡ hô lên: “Tỉnh rồi tỉnh rồi! Cuối cùng anh Viên cũng tỉnh rồi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất