Chương 330: Thiên thạch bay đến
Một lần nữa trở về thế giới hiện thực, Viên Mục Dã cảm thấy cơ thể mình nặng như sắp chìm xuống giường vậy, cậu nhìn xung quanh và phát hiện mình đang ở trong bệnh viện…
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Viên Mục Dã hỏi, giọng khàn khàn.
Đoàn Phong mỉm cười, chỉ vào mấy giường bệnh bên cạnh và nói: “Cậu ngủ sau bọn họ nhưng lại tỉnh dậy sớm hơn…”
Lúc này có một bác sĩ nam đi đến, anh ta giật mình hỏi: “Một người tỉnh rồi à?”
Đại Quân ở bên cạnh gật đầu: “Ừ, một người đã tỉnh rồi!”
Sau đó bác sĩ dẫn Viên Mục Dã đi làm một loạt xét nghiệm, khi xác định tất cả các chỉ số đều bình thường thì mới đồng ý cho cậu xuất viện. Vậy mà sau khi Viên Mục Dã xuất viện thì nơi đầu tiên cậu đi là làng du lịch Lục Châu, bởi vì lần này cậu đã biết rút cục thì vấn đề ở chỗ nào.
Khi mấy người Đại Quân biết được Viên Mục Dã đã gặp gì trong giấc mơ thì rất là hâm mộ, Trương Khai liên tục lắc đầu: “Biết trước như vậy thì tôi cũng đi cầu nguyện rồi, chỉ cần không ăn đồ trong giấc mơ thì chơi thật đã rồi lại ra.”
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ khẽ: “Nghĩ gì thế? Mấy người tiến vào chỉ tổ mất tiền mua mẽ, chẳng có ai tỉnh lại được đâu.”
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Mục Dã mới nhớ ra anh ta cũng đã cầu nguyện, cậu tò mò hỏi: “Anh tỉnh lại bằng cách nào?”
Không ngờ Trương Khai lại cười ha hả, nói: “Tảng đá đó có thèm thu đội trưởng Đoàn của chúng ta đâu, sáng nay anh ấy còn dậy sớm hơn cả tôi nữa đấy!”
Viên Mục Dã giật mình: “Anh không tiến vào thế giới trong mơ à?”
Đoàn Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi thật sự muốn vào xem thử thế nào, cũng nghĩ có một giấc mơ đẹp để vui vẻ một chút, thật đáng tiếc… Chắc tảng đá vụn đó chướng mắt tôi chăng?”
“Những người khác thế nào? Vẫn không hề có một chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Đại Quân lắc đầu: “Cậu không thấy vừa nãy lúc tôi giúp cậu xử lý thủ tục xuất viện, mấy người nhà bệnh nhân đang quây lấy bác sĩ phụ trách chữa trị đấy à, bọn họ liên tục hỏi bác sĩ là tại sao người khác tỉnh mà người nhà của họ lại không tỉnh!”
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi có thể tỉnh lại vì nhận rõ mình đang ở trong giấc mơ, nếu mấy người kia tham lam luyến tiếc giấc mơ đẹp… Thì chỉ sợ rất khó mà tỉnh lại được. Muốn cứu bọn họ, chúng ta phải làm rõ lai lịch của bức tượng đá này mới được.”
Đoàn Phong gật đầu: “Cái này thì dễ thôi, tôi cũng không tin chỗ đó tự nhiên mọc lên một bức tượng, chắc chắn là có người hoặc cái gì đã đặt nó ở đó, mà hẳn là bức tượng ở chỗ đấy được nhiều năm rồi, nếu không được thì chúng ta đi tra hồ sơ tại địa phương, để xem mảnh đất trống đấy trước đây đã từng có ai ở…”
Không tra không sao, vừa tra bọn họ phát hiện ra khu rừng này trước giải phóng đúng là có người ở! Theo hồ sơ ghi lại thì ở đó từng có một thôn gọi là Đại Dã, toàn bộ thôn có khoảng vài chục người.
Ban đầu người trong thôn sống một cuộc sống khá tách biệt, hàng ngày mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, tuy bọn họ không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ uống… Không ngờ người ngồi trong nhà, nhưng tai họa lại từ trên trời rơi xuống, cả một thôn có cuộc sống bình dị đã bị một trận “Lửa trời” chôn vùi hết trong một đêm.
Bây giờ có thể giải thích rằng cái gọi là “Lửa trời” chẳng qua là một viên thiên thạch vận tốc cao rơi xuống thôn Đại Dã, từ đó mới sinh ra ngọn lửa thiêu cháy toàn bộ mấy chục người của thôn Đại Dã.
Nhưng vào thời kỳ đó, đây đúng là một hiện tượng rất khó giải thích, cho nên mọi người gần đó mới cho là người dân thôn Đại Dã đã làm chuyện gì đó thất đức nên mới dẫn đến “Lửa trời”.
Nhưng đây mới chỉ vẻn vẹn là nửa trước của câu chuyện, còn những gì thật sự liên quan đến bức tượng này lại ở nửa đoạn sau… Nghe nói vào thời đó có khá nhiều người đốn củi săn thú khi đi đường tắt qua gần thôn thì không hiểu sao lại bị mất tích.
Mặc dù sau đó người nhà cũng tìm được họ, nhưng tất cả đều bị tà ma câu mất hồn phách. Cuối cùng người dân ở thôn phải dùng tiền mời đạo sĩ đến trừ tà, đồng thời điêu khắc viên “Thiên thạch” kia thành hình người, sau đó chôn nó ở tại thôn Đại Dã cũ để trấn áp vong hồn.
Mặc dù trong hồ sơ của khu vực này không có ảnh chụp bức tượng, nhưng lại có một bản vẽ đơn giản để mô tả nó, nhìn cái mặt to như chiếc đĩa là biết nó chính là bức tượng đá mà Viên Mục Dã đã cầu nguyện.
Khi điều tra đến chỗ này, Viên Mục Dã cảm thấy thắc mắc, nếu thứ này năm đó đã bị chôn dưới đất, vậy bây giờ là ai đã đào nó lên? Mà mấy người xui xẻo kia hiển nhiên là có mục đích đến đây cầu nguyện, vậy bọn họ đã nghe ai nói?
Trước mắt xem ra những vấn đề này phải đợi mấy người kia tỉnh thì mới làm rõ được, điều quan trọng nhất bây giờ là làm cách nào để đánh thức tất cả bọn họ…
Đoàn Phong báo cáo tình huống cho tiến sĩ Lâm, anh ta nghe xong cũng cực kỳ có hứng thú với bức tượng kia và nhanh chóng cầm dụng cụ đến kiểm tra bức tượng. Anh ta phát hiện độ dài sóng phóng xạ của tượng đá này rất đặc biệt, dường như nó thật sự không phải vật trên Trái đất, thế là tiến sĩ Lâm quay về chế tạo gấp một lồng kính đặc biệt rồi cho bọc kín bức tượng vào bên trong.
Sau đó kỳ tích đã xảy ra, không lâu sau khi bức tượng bị bọc lại, mấy người xui xẻo trong bệnh viện đều lần lượt tỉnh dậy. Nhưng không biết có phải mấy người đó đã hôn mê thời gian quá dài hay không mà bọn họ đã quên hết những gì đã trải qua trong mơ.
Còn về việc tại sao bọn họ biết bức tượng này có thể cầu nguyện được, thì đó là do một đại sư họ Hoàng đã chỉ điểm… Nhưng khi Viên Mục Dã cùng mấy người Đoàn Phong đến địa chỉ được cho để tìm thì lại phát hiện cửa hàng của đại sư họ Hoàng kia đã khóa cửa cài then từ lâu.
Sau khi hỏi hàng xóm mới biết, vị Hoàng đại sư này được tiên nhân chỉ điểm nên đã đi đến phía Tây Bắc để phát triển!
Cuối cùng mấy người Viên Mục Dã đưa ra kết luận, chắc chắn Hoàng đại sư này có vấn đề, đây rõ ràng là xảy ra chuyện rồi bỏ trốn mà? Còn nói cái gì mà tiên nhân chỉ điểm? Đúng là nói linh tinh!
Mặc dù Hoàng đại sư đã chạy, nhưng mấy người bị hại đều từng chụp ảnh với gã, cảnh sát bèn dùng bức ảnh trong điện thoại của bọn họ để tìm kiếm Hoàng đại sư ở khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được người này.
Sau khi Viên Mục Dã nhìn kĩ mấy bức ảnh kia, cậu lại kinh ngạc phát hiện mắt của tay đại sư họ Hoàng này hơi có màu vàng, chẳng lẽ Hoàng đại sư chính là gã mắt vàng?
Còn bức tượng đá này thì bị lồng thủy tinh bọc kín rồi được giữ trong nhà kho của số 54, tiến sĩ Lâm đã nói là: “Về sau sẽ có lúc dùng đến bức tượng đá này… Nhưng vật này hơi kỳ quái, trong thời gian ngắn không thể làm rõ được tác dụng của nó, cho nên tôi đành đặt nó vào trong kho để phủ bụi vậy.”