Chương 332: Có đáng chết hay không
Từ Lệ lập tức thở dài nói với Tiểu Tống: “Liên hệ ngay với cha mẹ Trần Việt để làm so sánh ADN, rốt cuộc có phải là tên nhóc đó hay không thì rất nhanh sẽ biết được thôi.”
Trong lòng Viên Mục Dã biết, gần như chắc chắn thi thể chết cháy này là tên nhóc không may kia, cậu tức giận bảo: “Anh nói thử xem cha mẹ nó chu cấp cho nó đến tận lúc tốt nghiệp đại học, tại sao nó không làm việc đàng hoàng mà lại làm chuyện thất đức như vậy?”
Từ Lệ cũng lắc đầu liên tục: “Chắc muốn kiếm tiền nhanh mà, hơn nữa loại chuyện này cũng không có chế tài pháp luật, kể cả bị người báo cáo cũng chẳng làm sao hết, cùng lắm ăn mắng một trận mà không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua thi thể đã bị cất vào túi đựng xác rồi nói: “Không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng bây giờ lại ném luôn tính mạng đi rồi…”
Ngày hôm sau, cha mẹ Trần Việt chạy từ quê lên, sau khi so sánh ADN xong thì có thể xác định xác chết cháy đó đúng là con của bọn họ. Cha mẹ của Trần Việt năm nay cũng phải hơn năm mươi, trung niên mà mất con thì có thể biết họ sốc đến mức nào…
Mẹ Trần Việt sau khi biết kết quả đã ngất ngay tại chỗ, cha Trần Việt thì nắm chặt tay Từ Lệ và yêu cầu cảnh sát nhất định phải nghiêm trị hung thủ. Từ Lệ đành tạm thời trấn an hai người họ trước để bọn họ đừng quá mức thương tâm.
Còn về phần có bắt được hung thủ hay không… Từ Lệ cũng không nói trước được.
Bởi vì chỗ phát hiện thi thể cũng không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, cho nên bản lĩnh của Viên Mục Dã chẳng có tác dụng gì, nhưng cậu vẫn cẩn thận quan sát mọi hành động của Diệp Dĩ Nguy tại hiện trường, vậy mà lại không phát hiện ra tí sơ hở nào.
Đáng tiếc là buổi đêm trước khi phát hiện thi thể đã có trận bão rất to, nó khiến hệ thống điện của camera theo dõi mấy con đường quanh đó bị trục trặc, cho nên không thể quay lại được gì.
Viên Mục Dã quay lại đúng lúc Từ Lệ đang nổi điên, sau khi biết được tình huống này, Từ Lệ tức giận đến mức đập cặp hồ sơ lên bàn rồi quát: “Mẹ thằng khốn, đến cả mạch điện xảy ra vấn đề cũng bị gã tính đến!”
Viên Mục Dã cười bảo: “Thả lỏng một chút đi… Tình huống như vậy trong các vụ án của Sứ giả nhà trời đều quá bình thường, đừng bảo tôi không nhắc nhở anh, những vụ án của Sứ giả nhà trời bình thường đều là giết người hàng loạt.”
Từ Lệ vỗ đầu: “Tại sao tôi lại quên mất chuyện này chứ… Tiểu Triệu! Mau tranh thủ thời gian điều tra xem khi Trần Việt còn sống có đồng bọn hợp tác hoặc cấp dưới không!”
Từ Lệ nói xong thì mệt mỏi ngồi trên ghế, sau đó thở dài: “Tên nhóc Trần Việt này thật đáng hận, hôm qua Tiểu Tống đã tìm được trong nhà nó khoảng hơn 400G video hành hạ động vật đến chết… Nhưng cậu nói xem nó có đáng chết không?"
Viên Mục Dã thở dài: “Về mặt pháp luật chắc chắn không đáng chết, bởi vì con người luôn luôn cảm thấy tính mạng quý giá nhất trên Trái đất này là con người. Còn về tính mạng của các động vật khác cũng phải đặt trong trường hợp tính mạng con người không bị uy hiếp… mới là quý giá. Mặc dù là như vậy, tính mạng những động vật này cùng với số lượng và độ khan hiếm cũng bị chia thành nhiều loại khác nhau. Tôi nhớ đã từng xem một bản tin, nói rằng tại một vườn thú nào đó ở nước ngoài, có một đứa bé trai lúc xem khỉ đột đã bị đám người chen lấn nên rơi xuống người một con tinh tinh đen. Mặc dù lúc đó con tinh tinh không hề làm ra bất kỳ hành vi nào uy hiếp đến tính mạng đứa bé đó, nhưng cuối cùng nó vẫn bị bắn chết. Chuyện này đã nói rõ loài người luôn cảm thấy tính mạng của mình cao hơn tất cả các sinh mệnh khác trên Trái đất! Nói thẳng ra là nếu tôi không bị uy hiếp, OK tôi có thể bảo vệ bạn, nhưng khi tôi cảm thấy bị uy hiếp thì lúc nào tôi cũng có thể giết bạn. Cho nên gần như không có pháp luật của quốc gia nào sẽ phán xử tử hình những người săn giết động vật, cho dù động vật ấy quý giá, cho dù nó sắp tuyệt chủng… Nhiều nhất chỉ xử vài năm đến mười mấy năm mà thôi. Anh hỏi tôi Trần Việt có đáng chết hay không? Tôi không thể trả lời được vấn đề này!”
Từ Lệ nghe xong như có điều suy nghĩ, anh ta nói: “Từ góc độ tâm lý học, Trần Việt này đúng là một kẻ biến thái! Nếu không tại sao cậu ta lại quay loại video này để kiếm tiền chứ?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Tôi thấy chưa chắc… Thật ra kẻ thực sự biến thái phải là những cấp dưới bán video, Trần Việt nhiều lắm chỉ có thể coi là lạnh lùng không còn nhân tính, cậu ta không có tình cảm của người bình thường, vì kiếm tiền mà có thể dễ dàng bỏ qua ranh giới đạo đức cuối cùng của con người, anh có biết con người tại sao lại nuôi thú cưng không?”
“Bởi vì thích?” Từ Lệ hỏi.
Viên Mục Dã cười nói: “Bởi vì những người này có thể nảy sinh tình cảm với vật nuôi của mình… Đó là nhu cầu tình cảm cơ bản của con người, người bình thường đều sẽ có nhưng Trần Việt lại không, cho nên lúc cậu ta hành hạ đến chết những động vật đó thì không hề có gánh nặng trong lòng. Nếu như tôi không đoán sai thì tình cảm của Trần Việt với cha mẹ cũng rất bình thường.”
Từ Lệ nghe vậy bèn phản bác: “Chưa chắc? Tôi thấy cha mẹ cậu ta rất thương tâm mà.”
Viên Mục Dã thở dài: “Người bình thường mất con thì chắc chắn phải thương tâm rồi, có rất nhiều bậc cha mẹ cực kỳ yêu thương con mình, nhưng con cái lại chẳng quý trọng điều đó! Thế giới này chính là hiện thực như thế đấy, có rất nhiều tình cảm chỉ đến từ một phía… Có những đứa con chỉ sau khi làm cha làm mẹ rồi mới biết cảm ơn cha mẹ mình, nhưng có những kẻ trời sinh đã vô ơn.”
Mặc dù cảnh sát toàn lực điều tra nhưng từ đầu đến cuối vụ án này vẫn không hề có bất kỳ tiến triển nào, còn những kẻ cấp dưới thu mua video Trần Việt ngược đãi động vật, lúc mới đầu khi cảnh sát tìm đến còn che che giấu giấu, nhưng đến khi nghe tin Trần Việt chết thì mới sợ quá phải khai thật ra.
Nhưng mấy người Từ Lệ không phát hiện được chỗ nào đáng ngờ từ bọn họ, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì…
Mặc dù rất muốn điều tra hành tung của Diệp Dĩ Nguy trong mấy ngày qua, nhưng Viên Mục Dã lại không dám tra quá rõ ràng, cậu chỉ có thể bóng gió hỏi Diệp Dĩ Nguy, anh ta lại trả lời kín đến nước chảy không lọt, không hề để lại bất kỳ điểm khả nghi nào.
Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, Viên Mục Dã thậm chí còn không biết nên nói với ai về chuyện này…
Sau vài ngày yên bình, ngay khi tất cả đều nghĩ rằng vụ án lần này của Sứ giả nhà trời không phải án liên hoàn thì một người chết khác lại lặng lẽ xuất hiện!
Lần này cảnh sát cũng không nhận được cảnh báo từ trước, người chết Thái Hiểu Tuyền là một nam giáo viên trung học, 32 tuổi. Ngày mà vụ án xảy ra, vợ chưa cưới của Thái Hiểu Tuyền là Lý Mạt Mạt qua giúp anh ta dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày, vậy mà khi đẩy cửa bước vào thì thấy căn nhà lung tung lộn xộn hết cả, một số giấy khen nhà giáo ưu tú bị vứt đầy trên đất.
Lý Mạt Mạt vội vàng tìm kiếm Thái Hiểu Tuyền ở khắp nơi, cuối cùng phát hiện anh ta đã chết trong bồn tắm phòng vệ sinh…
Kết quả kiểm tra thi thể cho thấy Thái Hiểu Tuyền chết do mất máu quá nhiều, pháp y đã phát hiện một vết thương nhỏ vài centimet bên lá lách, nó trực tiếp đâm rách lá lách dẫn đến mất máu quá nhiều. Nếu như được đưa đến bệnh viện kịp thời chắc sẽ giữ được tính mạng, nhưng tiếc là lúc cô vợ chưa cưới phát hiện ra thì anh ta đã chết được vài giờ.