Chương 336: Hại người hại mình
Chắc có lẽ Trần Việt muốn cầm về những video đã quay trước đó nên mới bất đắc dĩ đến nhà Lưu Hải Đào, kết quả vừa vào cửa đã thấy Lưu Hải Đào đang cầm nồi lẩu, chờ cậu ta đến để ăn thịt dê nướng!
Vốn Lưu Hải Đào nghĩ thừa dịp lúc ăn cơm chuốc say Trần Việt, sau đó lấy trộm chìa khóa đến nhà cậu ta trộm tiền. Kết quả Trần Việt uống say nói chuyện càng thêm khó nghe, cậu ta nói Lưu Hải Đào là đồ vô dụng, còn nói nếu không phải lúc trước mình thương hại gã thì sao lại mang theo một kẻ mù chữ như gã đi quay video?!
Lưu Hải Đào càng nghe càng tức giận, cuối cùng nổi lên ý nghĩ muốn giết người. Gã thừa dịp Trần Việt đứng dậy đi vào bếp lấy bia mà rót liều thuốc chuột cực mạnh gã để dưới gầm giường vào trong nồi lẩu, sau đó tận mắt nhìn Trần Việt quay về chỗ ngồi, ăn hết những miếng thịt dê có thuốc chuột vào trong bụng.
Loại thuốc diệt chuột cực mạnh này do hàng xóm ở quê Lưu Hải Đào bán, nghe nói độc tính cực mạnh, chuột mà ăn phải chưa đến một phút sau sẽ chết lăn quay. Trần Việt ăn xong hơn nửa giờ sau mới có phản ứng, cậu ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mãi mà không chịu tắt thở!
Trên thực tế, trong những video mà hai người họ quay, kẻ thực sự ra tay giết hại chó mèo đều là Lưu Hải Đào, cho nên gã không hề ghê tay khi giết người. Thấy Trần Việt mãi không chịu tắt thở, gã lại lấy cây búa dưới gầm giường ra rồi đập mạnh xuống đầu cậu ta…
Lúc xử lý thi thể, Lưu Hải Đào sợ bị người ta phát hiện xác chết là Trần Việt, nên gã mua một thùng rượu về, sau đó kéo xác đến bãi đất hoang thiêu đến mẹ ruột cậu ta cũng không nhận ra.
Lúc ấy Lưu Hải Đào còn thông minh ra, gã đốt xác ở phía Bắc thành phố, sau đó dùng túi nilon gói kĩ cái xác cháy đen, tiếp đó lượn một vòng rồi ném xác ở phía Nam… Lúc ban đầu khi cảnh sát đặt mối nghi ngờ lên những người dùng mạng có lòng yêu động vật, gã còn âm thầm thấy may mắn, kết quả chưa vui vẻ được mấy ngày đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Sau khi phá liên tiếp hai vụ án giết người, ngày nào Từ Lệ cũng kêu gào nói muốn mời Viên Mục Dã ăn tiệc. Nói thật Viên Mục Dã không quá cảm thấy hứng thú với việc ăn tiệc nên vẫn luôn từ chối và nói là mình không có thời gian, cứ ghi sổ đã, sau này tính sau.
Từ Lệ nghe cậu nói như vậy, ngượng ngùng bảo: “Nếu tôi mà không mời cậu được bữa cơm, lần sau lại có chuyện gì cần tìm đến cậu thì ngại lắm.”
Viên Mục Dã cười trêu: “Thôi đi anh Từ, thời buổi này ai mà chẳng có lúc phải cần người khác giúp đỡ? Chưa biết chừng ngày mai tôi lại có việc cần anh hỗ trợ thì sao?!”
Từ Lệ vốn cho rằng những lời này của Viên Mục Dã chỉ là một câu từ chối, không ngờ sau đó cậu thật sự có việc cần sự hỗ trợ của Từ Lệ… Nói đúng ra là Tằng Nam Nam có một chuyện muốn nhờ Viên Mục Dã hỗ trợ, mà người có khả năng giúp đỡ chuyện này cũng chỉ có người vẫn đang thiếu ân tình của Viên Mục Dã, đội trưởng Từ.
Thì ra vào nửa tháng trước trong một lần đi mua đồ ở siêu thị, Tằng Nam Nam phát hiện có một đôi cha con có những cử chỉ vô cùng đáng ngờ. Nhìn tuổi tác của hai người này chắc hẳn là quan hệ cha con, người đàn ông hơn 40, còn cô bé kia mặc một bộ đồng phục cấp hai.
Nhưng không biết tại vì sao mà Tằng Nam Nam cứ cảm thấy có vấn đề giữa hai người này, đặc biệt là ánh mắt khi người cha nhìn vào con gái, luôn có cảm giác kỳ lạ… Tằng Nam Nam là trẻ mồ côi từ nhỏ, sau đó gia nhập vào tổ chức sát thủ, có loại chuyện gì mà cô chưa từng thấy đâu? Vì thế mà cô có thể kết luận ngay rằng người cha này chắc chắn có vấn đề.
Tằng Nam Nam cố ý theo dõi hai người này trong hai ngày, để thăm dò địa chỉ cụ thể cùng trường học của cô bé kia. Không ngờ Tằng Nam Nam lại gặp phải cảnh tượng cô bé kia bị bạn học bắt nạt, thế là cô nhân cơ hội này giải vây thay cho cô bé, hai người họ cũng theo đó mà xem như quen biết nhau.
Cô bé kia nói với Tằng Nam Nam mình tên là Diệp Linh Dung, năm nay mới vào cấp hai. Tằng Nam Nam thì thuận miệng nói với Diệp Linh Dung là mình vừa mới tốt nghiệp cấp ba, hiện giờ đang làm thuê cho một siêu thị ở gần đây, cho nên ngày nào cũng đi qua con đường này… Cô còn bảo sau này nếu Diệp Linh Dung lại gặp phải loại chuyện này thì không cần phải sợ, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, những người khác mới không dám bắt nạt mình!
Hai người trò chuyện một lúc dần dần trở nên quen thuộc. Trong lúc nói chuyện Tằng Nam Nam mới biết cha mẹ hiện giờ cũng không phải là cha mẹ ruột của Diệp Linh Dung. Năm cô bé bảy tuổi mới đến nhà này… Mà khi nhắc đến cha nuôi, vẻ mặt của cô bé hơi kỳ quái, giống như rất sợ cha nuôi của mình vậy.
Đặc biệt là mỗi lần hai người họ đang nói chuyện đến đoạn hăng say, Tằng Nam Nam lại khéo léo cắt vào đề tài “cha nuôi” này, lần nào Diệp Linh Dung cũng lộ ra vẻ mặt rất kháng cự đề tài ấy.
Vì để cho chân thật, Tằng Nam Nam thật sự tìm một công việc làm theo giờ ở siêu thị gần đó, vì cô muốn tiếp tục tiếp xúc với Diệp Linh Dung, xem có phải là mình đã nghĩ quá nhiều rồi hay không!
Cứ như vậy thường xuyên qua lại với nhau, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết. Có một lần Tằng Nam Nam nói cho Diệp Linh Dung biết mình cũng là trẻ mồ côi, lúc còn ở trong trại trẻ mồ côi cũng đã từng được người ta nhận nuôi. Nhưng sau đó cha nuôi có ý đồ xấu với cô, trong cơn tức giận cô đã chạy thoát khỏi cái nhà kia.
Diệp Linh Dung nghe mà sùng bái, cô bé nói: “Chị Nam Nam, chị thật dũng cảm! Nếu như đổi lại là em… Chắc chắn em không dám làm như thế!”
Tằng Nam Nam nghe thế thì cổ vũ cô bé: “Có gì mà không dám, em xem hiện tại chị sống một mình không phải là rất tốt sao? Tự mình kiếm tự mình tiêu, không cần nghe người khác sắp đặt! Càng không cần bị gã khốn nạn kia táy máy tay chân!”
Nghe Tằng Nam Nam nói, có vẻ như Diệp Linh Dung rất xúc động, nhưng Tằng Nam Nam lại đẩy về chủ đề cũ: “Đương nhiên, chắc chắn là em không cần rồi phải không? Em có một người cha nuôi tốt như vậy, khẳng định là ông ấy đối xử với em rất tốt nhỉ?”
Ai ngờ Tằng Nam Nam vừa nói câu này, Diệp Linh Dung vậy mà lại khóc òa lên. Tằng Nam Nam là người từng trải, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra trong chuyện này nhất định có vấn đề! Cô bèn nhẹ giọng trấn an Diệp Linh Dung: “Tiểu Dung… Có phải em có chuyện gì khó nói không? Em đừng sợ hãi, cứ nói ra cho chị Nam Nam biết, chị giúp em nghĩ cách!”
Diệp Linh Dung nghe xong lại thận trọng nói: “Thật sao? Chị thật sự có thể giúp em à?”
Tằng Nam Nam chân thành gật đầu: “Yên tâm đi, chị cam đoan chị nói được thì làm được…”
Sau đó Diệp Linh Dung đem bí mật trong lòng mình nói ra cho Tằng Nam Nam biết… Trong lời kể đứt quãng của cô bé không khó để nhận ra, người cha nuôi này của cô bé ở trong nhà và bên ngoài cứ như hai người khác nhau vậy.
Năm đầu tiên sau khi nhận nuôi Diệp Linh Dung, tất cả vẫn còn rất bình thường, vợ chồng họ chăm sóc cô bé mồ côi này rất chu đáo, như đang chăm sóc con đẻ của mình vậy…
Nhưng bắt đầu từ năm thứ hai, tất cả dần trở nên thay đổi, Diệp Linh Dung cảm giác ánh mắt cha nhìn mình càng ngày càng kỳ lạ, khiến cô bé cảm thấy hoảng sợ… Có đôi lúc mẹ nuôi đi công tác, cha nuôi sẽ đến ngủ cùng Diệp Linh Dung, mặc dù lúc ấy cô bé đã tám tuổi, đã có thể tự ngủ một mình rồi.
Càng về sau tình hình càng trở nên nghiêm trọng, đến ngay cả mẹ nuôi cũng cảm thấy những cử chỉ của cha nuôi với Diệp Linh Dung quá thân mật, cô ta bèn nói bóng gió nhắc nhở chồng mình mấy lần. Nhưng cha nuôi lại cảm thấy đây là hắn đang bồi dưỡng tình cảm với con gái, vợ hắn đã nghĩ quá phức tạp rồi.