Chương 341: Địa điểm giao dịch
Lúc đó Trương Khai không nhìn thấy Diệp Linh Dung trong đám học sinh tan học, nên cậu ta vội vàng vào trường gặp giáo viên để tìm hiểu tình hình, vậy mà hỏi thì mới biết. Hóa ra vào tiết thứ ba Diệp Linh Dung nói mình không được khỏe nên giáo viên đã bảo một bạn học nữ đưa cô bé đến phòng y tế. Nhân viên y tế đo thân nhiệt thì thấy Diệp Linh Dung bị sốt, bèn kê thuốc rồi để cô bé về nhà nghỉ ngơi.
Chắc lúc đó Trương Khai nghĩ Diệp Linh Lung vẫn còn đang đi học, cho nên đã đi đâu đó không theo dõi cổng trường liên tục, bởi vậy bỏ lỡ thời điểm Diệp Linh Dung ra khỏi cổng trường.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo với Tằng Nam Nam: “Cô đừng sốt ruột, dưới tình huống bình thường, nếu Diệp Linh Dung cảm thấy không thoải mái thì cô bé sẽ về nhà đầu tiên sau khi ra khỏi trường.”
Nhưng Tằng Nam Nam lại lắc đầu: “Chuyện này có vẻ không đúng lắm, nếu Diệp Linh Dung rời khỏi trường học vào tiết thứ ba, vậy cô bé đã phải về nhà từ lâu rồi, nhưng hiển nhiên cô bé không về nhà, nếu không thì cô bé phải về trước Diệp Phàm Phàm rồi.”
Lúc này camera giám sát ở nhà họ Diệp cho thấy hắn nhận được điện thoại của giáo viên tại trường Diệp Linh Dung, giáo viên hỏi Diệp Linh Dung đã về nhà chưa, Diệp Phàm Phàm nghe vậy thì nói cả sáng nay hắn không hề nhìn thấy con gái. Diệp Phàm Phàm dập máy xong bèn gọi ngay cho Diệp Linh Dung, nhưng điện thoại cô bé đã tắt máy.
Theo tình huống trước mắt thì rất có thể là Diệp Linh Dung đã mất tích, cũng không loại trừ khả năng cô bé tự mình bỏ trốn khỏi nhà. Những vụ án mất tích của trẻ vị thành niên có thể lớn cũng có thể nhỏ, đa phần đều là tự mình bỏ nhà đi, nếu như không phải điều đầu tiên thì bình thường tình tiết vụ án sẽ trở nên khá nghiêm trọng.
Tiếc là camera giám sát ở gần trường học đã cho thấy Diệp Linh Dung không về nhà ngay sau khi tan học, cô bé đi đến siêu thị mà Tằng Nam Nam đã làm việc trước đó. Đương nhiên cô bé không gặp được Tằng Nam Nam, thế là Diệp Linh Dung cũng không dừng lại lâu mà rời khỏi siêu thị… Nhưng đúng lúc này, Diệp Linh Dung đáng lẽ phải đi về nhà lại bất ngờ quay người đi vào ngõ nhỏ phía sau siêu thị.
Con ngõ này bình thường siêu thị hay dùng để dỡ hàng và tập kết rác, cho nên nó không những vừa bẩn vừa lộn xộn mà còn không có bất kỳ camera giám sát nào, Diệp Linh Dung cứ thế biến mất trong con ngõ phía sau siêu thị…
Mà đầu bên kia của ngõ nhỏ thông với một chợ xe seconhand không nhỏ, bên trong có đầy xe sang tay to nhỏ khác nhau. Mặc dù theo quy định chợ giao dịch xe sang tay cũng phải lắp đặt camera giám sát, nhưng tiếc là quản lý quá hỗn loạn cho nên rất nhiều chiếc camera đã không còn hoạt động nữa.
Bởi vì Diệp Phàm Phàm là người của công chúng, lại thêm gia cảnh giàu có nên không loại trừ khả năng có người bắt cóc Diệp Linh Dung để đòi tiền chuộc từ Diệp Phàm Phàm. Nhưng cho đến tận bây giờ Diệp Phàm Phàm vẫn không chủ động báo cảnh sát nên mấy người Từ Lệ không thể bắt đầu điều tra vụ án…
Viên Mục Dã hiểu rất rõ, nếu Diệp Linh Dung thật sự bị bắt cóc thì đối phương sẽ liên hệ với Diệp Phàm Phàm để bắt hắn dùng tiền chuộc đổi con gái, nhưng vấn đề là Diệp Phàm Phàm sẽ xử lý vấn đề này thế nào? Liệu hắn có thể vì mối quan hệ dị dạng của mình với Diệp Linh Dung mà không muốn cảnh sát tham gia vào hay không?
Sau một lúc do dự, Viên Mục Dã vẫn đề nghị Từ Lệ sai người theo dõi Diệp Phàm Phàm, bởi vì một khi bọn cướp liên hệ với hắn, chắc chắn lúc đó Diệp Phàm Phàm sẽ có hành động. Thế là chiều hôm đó mấy đồng nghiệp mà Từ Lệ phái đi luôn canh giữ ở dưới nhà Diệp Phàm Phàm, nhưng Hoắc Nhiễm lại phát hiện qua camera giám sát là Diệp Phàm Phàm không hề ở trong nhà.
Từ Lệ nổi nóng: “Mấy cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi một người mà không theo dõi được à?”
Đồng nghiệp oan ức nói qua điện thoại: “Chúng tôi theo sát Diệp Phàm Phàm về tận nhà nhưng có thấy hắn đi ra đâu?”
Sau khi bọn họ lên nhà và xác nhận Diệp Phàm Phàm không ở đó, họ bèn đi hỏi thăm bảo vệ của khu chung cư và được biết nhà Diệp Phàm Phàm có hai chiếc xe, lúc nãy hắn đã lái một chiếc khác để ra ngoài.
Ai mà ngờ được Diệp Phàm Phàm lái xe về chỗ đỗ trong hầm ngầm xong, hắn lại đổi một chiếc khác để ra ngoài, lúc đó nhân viên của Từ Lệ sợ bị phát hiện nên vẫn canh giữ ở dưới nhà, họ không để ý một chiếc xe khác lái từ trong hầm ra.
“Mau tranh thủ thời gian định vị điện thoại của Diệp Phàm Phàm, nhất định phải nhanh chóng tìm được hắn!” Từ Lệ tức điên.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn khuyên Từ Lệ không nên nổi nóng, hiện giờ phải bình tĩnh phân tích tại sao Diệp Phàm Phàm về nhà mình rồi lại rời đi và tại sao hắn lại còn chơi trò “giữa đường đổi xe” như vậy?
Từ Lệ nghe Viên Mục Dã nói xong thì hơi nghi ngờ: “Đúng vậy, hắn đâu có biết người của chúng ta đang theo dõi, tại sao lại muốn đổi xe? Mục đích của việc này rõ ràng là muốn vứt bỏ mấy người Tiểu Tống mà?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Có thể hắn bị bọn bắt cóc cưỡng ép, hoặc chính hắn muốn vứt bỏ cái đuôi, hoặc là nghe theo yêu cầu của bọn bắt cóc nên đổi xe để đề phòng bị người theo dõi rồi lộ vị trí.
“Diệp Phàm chỉ là một nhà văn, không thể có khả năng phát hiện mấy người Tiểu Tống… Có lẽ bọn cướp sợ có người đi theo Diệp Phàm Phàm, dù sao hắn cũng là một nhà văn nổi tiếng, ai mà biết được có phóng viên đi theo chụp ảnh hay không?” Giọng Từ Lệ trầm xuống.
Viên Mục Dã gật đầu: “Nếu thật sự như thế, vậy mọi người phải nhanh lên, đừng quên là Diệp Phàm Phàm đã rời khỏi nhà được một lúc rồi.”
Một lát sau, cảnh sát đã định vị được điện thoại của Diệp Phàm Phàm, vị trí của hắn là ở trên cầu vượt vành đai bốn, có vẻ như hắn đang định đi đến phía Tây thành phố. Cảnh sát tiếp tục lần theo thì phát hiện Diệp Phàm Phàm dừng lại cạnh một chợ nông sản ở phía Tây thành phố.
Vậy mà khi Viên Mục Dã và Từ Lệ chạy đến, họ thấy một chiếc Porsche màu xanh lam đỗ tại vị trí rất dễ thấy ở ven đường. Khi đến gần xem thì phát hiện cửa sổ xe đang mở, một chiếc điện thoại màu đen được vứt trên ghế phụ.
Từ Lệ thấy vậy thì tức giận đá thật mạnh vào lốp xe, ngay lập tức tiếng còi báo động của xe vang lên khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Từ Lệ tức giận quát: “Cảnh sát phá án!”
Lúc này Tiểu Tống cũng gọi đến từ bên ngân hàng, cậu ta bảo sau khi bỏ rơi bọn họ, đúng là Diệp Phàm Phàm đã đi đến ngân hàng để rút ba trăm nghìn tiền mặt!
Từ Lệ nghe mà thắc mắc: “Số tiền lớn như vậy mà Diệp Phàm Phàm lấy không cần hẹn trước sao?”
Tiểu Tống nói phía ngân hàng giải thích Diệp Phàm là khách hàng siêu VIP của bọn họ, cũng được gọi là khách hàng chục triệu, cấp bậc VIP này có thể rút năm trăm nghìn mà không cần hẹn trước.
Từ Lệ chửi má nó một tiếng rồi nói tiếp: “Bình thường ra ngân hàng giao dịch luôn phải xếp hàng, vậy mà lúc quan trọng như thế này lại nhanh thế, chẳng để lại cho chúng ta một chút thời gian thừa nào!”
Viên Mục Dã hiểu rõ lúc này bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm được Diệp Phàm Phàm và địa điểm giao dịch với bọn cướp…