Chương 38: Tự cho là thông minh
Một người thanh niên trẻ tuổi mặt đen ngồi đối diện với tổng giám đốc Đường nghe vậy người run lên một cái, sau khi do dự một lát mới chấp nhận số phận mà giơ tay lên: “Là tôi… Tổng giám đốc Đường.”
Tổng giám đốc Đường gật đầu: “Được rồi, vậy cậu nói xem, tại sao đêm qua lại phạm phải sai lầm cấp thấp này?”
Sau đó người thanh niên kia kể lại chi tiết mọi chuyện một lần, mặc dù hắn không trốn tránh trách nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn quy kết chuyện tổ của hắn không phát hiện Tào Đức Dũng là “Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, không thể nào tránh được”.
Viên Mục Dã nghe xong mà thầm kêu không ổn, mặc dù cậu mới đến làm hơn một tháng, nhưng Viên Mục Dã nắm khá rõ tính tình vị tổng giám đốc Đường này! Vị tổng giám đốc này xuất thân từ quân đội, lại đã từng làm cảnh sát, cho nên anh ta ghét nhất là những người gặp chuyện mà trốn tránh trách nhiệm.
Với tính cách của tổng giám đốc và mối quan hệ với Từ Lệ, chắc chắn anh ta đã biết rõ mọi chuyện, hiện giờ anh ta hỏi chỉ là để biết thái độ của bọn họ đối với những chuyện này mà thôi.
Thật ra người thanh niên mặt đen vừa rồi không cần nói nhiều như vậy, hắn chỉ cần thành thật thừa nhận lần này làm việc không chu đáo và nguyện ý gánh trách nhiệm là được. Vì chỉ cần hắn nói như vậy, với tính cách của tổng giám đốc Đường, anh ta nhất định sẽ cho hắn một cơ hội. Nhưng bây giờ cái gã này tự cho là thông minh, cứ nghĩ những lời nói của mình kín kẽ đến mức giọt nước cũng không lọt, trên thực tế lại rơi vào điều cấm kị của tổng giám đốc Đường.
Lúc này tổng giám đốc Đường nhìn về phía nhóm Viên Mục Dã rồi hỏi: “Còn mấy người trong hội trường thì sao? Các cậu cũng nói một chút đi!”
Lý Thông vừa muốn trả lời đã bị Viên Mục Dã dùng tay ngăn lại, trong lúc anh ta đang ngây người thì Viên Mục Dã đã nói: “Tổng giám đốc Đường, để tôi nói đi! Chuyện tối hôm qua chủ yếu là do kinh nghiệm đối phó với tình huống bất ngờ của chúng tôi chưa đủ, chúng tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm từ bài học này để đề phòng chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.”
Mấy người Lý Thông đều kinh ngạc nhìn Viên Mục Dã, chắc trong lòng đều đang thầm nghĩ, lần này rõ ràng là bọn họ đã lập công, tại sao lại còn phải ôm trách nhiệm về phía mình?
Sau khi nghe Viên Mục Dã nói xong, sắc mặt tổng giám đốc Đường tốt hơn rất nhiều so với lúc nghe cậu thanh niên mặt đen kia nói, anh ta thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi đã có sắp xếp, lát nữa sau khi tan họp đừng có đi đâu, nửa tiếng nữa trợ lý của tôi sẽ cầm kết quả xử lý lần này đến.”
Tổng giám đốc Đường vừa đi xong, Lý Thông hơi oán trách: “Ái chà, anh Viên, lần này rõ ràng chúng ta đã lập công, nhưng anh nói như vậy thì khác gì chúng ta cũng có trách nhiệm.”
Viên Mục Dã quay sang nói nhỏ: “Tôi đã hại cậu bao giờ chưa? Cậu cứ ngoan ngoãn chờ đi, lần xử lý này chắc chắn sẽ không liên quan đến chúng ta.”
Không ngờ một đồng nghiệp bên cạnh Lý Thông lại chế giễu: “Anh Viên, chúng tôi không giống với anh, dù sao anh cũng có cảnh sát Từ đứng ra bảo lãnh! Bọn tôi đâu có quan hệ cứng như vậy, anh nói những lời như vừa rồi thì khác gì hại bọn tôi chứ?”
Trong thời gian Viên Mục Dã đến nơi này, cũng chỉ mỗi mình Lý Thông có quan hệ tốt nhất với cậu, sau khi Lý Thông nghe được lời nói của người kia thì hơi bực bội đáp lại: “Được rồi Diêm Học Bân! Đừng nói nữa được không?”
Viên Mục Dã cũng lười giải thích, mấy thanh niên ở đây toàn tầm hai mươi tuổi, có một số việc họ không hiểu được thấu đáo, Viên Mục Dã cũng chỉ “nhắc khéo” một cách có chừng mực mà thôi, nếu hiểu thì tốt, nhưng nếu thật sự không hiểu… Cậu cũng chẳng rảnh đến mức phải đi giải thích.
Thời gian sau đó có vẻ hơi dài dằng dặc, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Viên Mục Dã ra thì đều thấp thỏm, không biết công ty sẽ xử lý mình thế nào.
Trong lúc này Diêm Học Bân có đi ra ngoài một lần, Viên Mục Dã nhìn thấy lúc cậu ta quay về thì sắc mặt có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút. Khi cậu đang buồn bực chờ đợi, trợ lý riêng của tổng giám đốc Đường thướt tha đi đến, trong tay của cô ta còn cầm một số thông báo xử lý vừa mới được in ra.
Vị trợ lý riêng của tổng giám đốc Đường này luôn không có dáng vẻ tươi cười khi nhìn thấy mấy đội viên phổ thông như Viên Mục Dã, cái cằm của cô ta nhấc cao lên, trông như một người bề trên. Đặc biệt là lúc thông báo mệnh lệnh của ông chủ, cô ta trông kiêu ngạo như một con hạc trắng, cho nên ở sau lưng, mọi người đặt cho cô ta một biệt hiệu là “Hạc trắng”.
Mấy thanh niên trẻ trong công ty khi nhìn thấy cô ta thì hai mắt đều lóe sáng, chỉ có mỗi mình Viên Mục Dã là không có hứng thú với cô nàng hạc trắng này. Chẳng phải do Viên Mục Dã quá thanh cao hay không ham sắc đẹp, mà do cậu chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô nàng hạc trắng này có quan hệ không tầm thường với ông chủ.
Viên Mục Dã vẫn tự mình hiểu rõ bản thân, cậu chỉ là một nhân viên “Ba không”, làm sao có thể so sánh được với một ông chủ gia tài chục triệu, cô nàng hạc trắng này chắc chắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một lần.
Lúc này, đầu tiên hạc trắng liếc mắt nhìn vị trí của Viên Mục Dã một chút, sau đó hắng giọng nói: “Bản thông báo này vừa được tổng giám đốc Đường soạn thảo và ký tên, tôi đọc xong là có hiệu lực ngay.”
Sau đó hạc trắng bắt đầu lớn tiếng đọc thông báo, mà nội dung của nó khá giống với những gì Viên Mục Dã đã suy đoán, thế nhưng lại có người bị xử lý bất ngờ nằm ngoài dự đoán…
Đầu tiên là toàn bộ nhân viên phụ trách bên ngoài hội trường đều bị sa thải, công ty sẽ cho bọn họ ba tháng tiền lương để đền bù. Còn những nhân viên phụ trách bên trong như Viên Mục Dã, chỉ có một mình Diêm Học Bân bị khai trừ, còn lại toàn bộ viết kiểm điểm.
Diêm Học Bân lập tức choáng váng, hoàn toàn không còn dáng vẻ đã tính toán trước mọi thứ, cậu ta không thể tin nổi mà hỏi lại cô nàng hạc trắng: “Chị, chị Mai, chị có nhầm không! Tôi cũng là người phụ trách bên trong hội trường, tại sao tôi lại bị đuổi việc?”
Hạc trắng liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi trả lời: “Tiểu Diêm, chị cho em một lời khuyên, coi như là quà tặng lúc sắp chia tay đi! Sau này mặc kệ đi làm ở chỗ nào, đừng có nói nhiều như vậy… Người có thể làm ông chủ thì trí thông minh không thấp đâu, bọn họ đều thích nhân viên ít nói, làm nhiều.”
Hạc trắng nói xong lại liếc nhìn Viên Mục Dã một chút, mọi người ở đây đều hiểu câu “Ít nói, làm nhiều” là chỉ ai!”
Sau khi hạc trắng rời đi, những đội viên bị phạt viết kiểm điểm trong phòng như trút được gánh nặng, bọn họ đều sống sót sau tai nạn và hiện giờ đang thảo luận xem nên viết thế nào. Ngược lại những người bị sa thải đều không nói gì, mà người ngơ ngác nhất trong số đó chính là Diêm Học Bân.
Lý Thông kéo bả vai Viên Mục Dã rồi nói: “Anh Viên, anh đúng là Tiểu Gia Cát! Sao anh lại biết chúng ta không sao hết.”
Viên Mục Dã cười không đáp, nhưng câu nói này của Lý Thông lại làm Diêm Học Bân nổi giận, cậu ta bất ngờ đứng dậy rồi hét lên với Viên Mục Dã: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà mấy người đều không sao còn tôi lại bị đuổi! Tôi không phục!”