Chương 41: Cha và con
Trong nhất thời bầu không khí hơi xấu hổ, Viên Mục Dã cũng không biết phải nói gì, cậu bèn bình tĩnh vươn tay ra: “Xin chào, tôi đến gặp Lâm Miểu.”
Trương Khai cũng có vẻ là người dễ bắt chuyện, cậu ta nghe Viên Mục Dã nói vậy thì dùng một tay nắm vai cậu và kéo ra khỏi siêu thị: “Đi nào, tôi dẫn anh đi! Tôi nói cho anh biết, người lần đầu đến số 54 sẽ rất khó tìm được cửa vào, anh không tìm được là chuyện quá bình thường.”
Người không biết mà nhìn thấy hai bọn họ thân thiết như vậy đi ra từ trong siêu thị, chắc sẽ nghĩ rằng họ là bạn thân lâu năm, nhưng thật ra hai người vừa quen nhau chưa đến năm phút…
Viên Mục Dã cứ ngơ ngác bị dẫn vào một ngõ nhỏ.
Số 54 đường Hướng Dương hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Viên Mục Dã, cậu cảm thấy nếu là văn phòng làm việc thì cũng nên có dáng vẻ của nơi làm việc, nhưng Trương Khai dẫn cậu rẽ ngang rồi lại rẽ dọc, đi tới đi lui cũng toàn là ngõ nhỏ bằng gạch đỏ và mái ngói xanh.
Lúc Viên Mục Dã sắp không nhịn được và chuẩn bị hỏi số 54 ở chỗ nào, thì thấy Trương Khai đi đến trước cửa một ngôi nhà và nói: “Đến rồi!”
Viên Mục Dã nhìn cánh cửa, cậu phát hiện trên đó đúng là treo số 54. Viên Mục Dã lập tức có cảm giác bị người khác trêu đùa, chỗ xập xệ thế này mà là công ty gì? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Viên Mục Dã vẫn kiên trì đi theo Trương Khai vào trong, bởi vì cậu muốn xem Lâm Miểu muốn giở trò gì!
Trong nhà và ngoài nhà trông cũng không khác nhau nhiều, nhìn qua chắc là nhà cũ xây vào những năm 70, 80, chỉ cần thêm mười mấy, hai mươi năm nữa là có thể trở thành kiến trúc có tính lịch sử như tứ hợp viện ở kinh thành.
Nhưng Viên Mục Dã không ngờ, tiến vào trong sân vẫn chưa xong mà Trương Khai lại dẫn cậu rẽ trái rồi rẽ phải, lúc vào cửa này lúc lại ra cửa khác, đến khi Viên Mục Dã sắp chóng mặt thì một tòa nhà càng cũ kỹ hơn xuất hiện trước mặt cậu…
Nếu mấy cái nhà trước đó nhìn giống năm 70, 80, vậy căn nhà trước mặt này chắc phải ngược dòng tìm hiểu đến trước giải phóng! Viên Mục Dã ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, cậu hơi nghi ngờ không biết liệu có phải mình xuyên về thời cổ hay không?
Trương Khai thấy Viên Mục Dã ngẩn người nhìn căn nhà nhỏ thì cười bảo: “Thế nào? Tòa lầu này đặc biệt chứ? Tôi nghe tổng giám đốc Lâm nói, tòa nhà này vài năm trước suýt nữa trở thành kiến trúc được bảo vệ, nhưng vì nó được Nhật Bản xây trước giải phóng nên không được thông qua phê duyệt.”
Viên Mục Dã nhìn qua rồi nói: “Bình thường mấy người làm việc ở đây?”
Trương Khai thành khẩn gật đầu: “Đúng thế, anh đừng thấy dáng vẻ của nó cũ kỹ, nhưng làm việc trong đó rất thoải mái, tuyệt đối là đông ấm hè mát!”
Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn thoáng qua tòa nhà: “Tôi có thể hỏi một chút không, rốt cuộc thì mấy người làm cái gì ở đây vậy?”
Trương Khai cười gian: “Nói một cách nghiêm túc thì đây là một trung tâm nghiên cứu khoa học, Vị Lâm Miểu mà anh nói tới, hay còn gọi là tiến sĩ Lâm là cấp trên của chúng tôi, mọi người đều gọi là tổng giám đốc Lâm.”
Viên Mục Dã gật đầu: “À, vậy nếu nói không nghiêm túc thì cụ thể là làm gì?”
Trương Khai không ngờ Viên Mục Dã trông chững chạc đàng hoàng mà cũng có thể nói như vậy, cậu ta hơi khó xử nói: “Vấn đề này thì anh tự mình hỏi tổng giám đốc Lâm đi! Có mấy lời không biết tôi có nên nói bây giờ không.”
Viên Mục Dã đã nhận ra Trương Khai là một người rất thật thà, tuổi của cậu ta chắc ít hơn so với mình, nếu như hai người ở bên nhau một thời gian thì kiểu gì cũng có thể moi được một số lời nói từ miệng cậu ta.
Nếu bây giờ Trương Khai không chịu nói thì Viên Mục Dã cũng không ép buộc, dù sao cậu cũng đã đoán được bảy, tám phần, thế là Viên Mục Dã không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong.
Phong cách bên trong tòa nhà lại khá hiện đại, tổng thể trang trí đều là màu xám trắng, cũng có dáng vẻ của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Đặc biệt là sau khi vào cửa sẽ phải kiểm tra tròng mắt chứ không phải quét thẻ.
Viên Mục Dã thấy đẳng cấp an ninh nơi này không hề thấp, chỉ có điều hiện tại cậu chưa đoán được nó là đơn vị thuộc cấp bậc nào. Tiếp theo Trương Khai dẫn Viên Mục Dã vào một gian phòng làm việc trên tầng bốn, tiến sĩ Lâm đang ở đó chờ cậu.
Trương Khai dẫn Viên Mục Dã vào xong thì rất biết điều mà xoay người rời đi, chỉ còn lại Viên Mục Dã và Lâm Miểu bốn mắt nhìn nhau.
“Nói đi, anh tìm tôi là có mục đích gì?” Viên Mục Dã hỏi thẳng.
Lâm Miểu cười đứng dậy rót trà cho Viên Mục Dã: “Chàng trai trẻ, tính tình đừng nóng vội như vậy, mấy ngày nay nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, uống chén trà cho ấm người trước đã…”
Viên Mục Dã nhận chén trà, sau đó tiện tay đặt nó lên bàn rồi hỏi: “Anh có quan hệ thế nào với Lâm Sâm?”
Lâm Miểu nghe vậy thì ngồi trở lại ghế rồi đáp: “Ông ấy là cha tôi, cho nên tôi biết tư liệu của cậu cũng không có gì lạ phải không?”
Viên Mục Dã đương nhiên không dễ dàng tin tưởng: “Thứ ông Lâm biết cũng chỉ là một chút tư liệu của tôi năm đó mà thôi, nhưng những gì anh có lại là tôi của bây giờ.”
Lâm Miểu nghe giọng Viên Mục Dã có ý chất vấn, bèn cười nói: “Cậu không cần khẩn trương, đầu tiên tôi tìm đến cậu là do tôi biết được sự tồn tại của cậu từ một chút di vật cha tôi để lại. Thật ra lĩnh vực nghiên cứu của hai cha con tôi rất gần nhau, năm đó nếu không phải ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hai người chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.”
“Nếu đã như vậy, tại sao năm đó anh không đến tìm tôi mà phải chờ tới tận bây giờ?” Viên Mục Dã hỏi.
Lâm Miểu thở dài: “Bởi vì năm nay tôi mới lấy được chỗ di vật của cha mình… Sau khi biết sự tồn tại của cậu, tôi đã đến Quảng Tây đầu tiên, nhưng lúc đó cậu đã rời Quảng Tây đến thủ đô. Lúc tôi biết cậu đã có cuộc sống của người bình thường, đồng thời có được một công việc yêu thích, tôi không muốn làm phiền cậu nữa. Đến thời gian trước, tôi biết tình hình cậu gần đây không tốt lắm, cho nên mới tìm mọi cách để xuất hiện trước mặt cậu.”
Viên Mục Dã nghe Lâm Miểu nói một đống thứ, nhưng sự nghi ngờ trong lòng cậu vẫn không hề giảm xuống, Viên Mục Dã uống một ngụm trà để bình phục tâm tình rồi hỏi tiếp: “Anh muốn có được thứ gì từ tôi?”
Viên Mục Dã hỏi rất trực tiếp, khi đối mặt với những việc mà mình không biết, cậu luôn có thái độ như vậy…
Lâm Miểu cũng nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Viên Mục Dã, anh ta cười, sau đó rút vài quyển tạp chí trên giá sách ra và đặt trước mặt Viên Mục Dã: “Trên này có một số tư liệu thực tế về tôi, còn lại cậu có thể tra tìm trên mạng, như vậy thì hai người chúng ta đều sẽ hiểu rõ về đối phương.”