Chương 43: Đơn vị nghiên cứu khoa học
Từ sau khi bước vào đây, Viên Mục Dã vẫn luôn quan sát vị tiến sĩ họ Lâm này, cậu nhận thấy Lâm Miểu có tính thích áp đặt hơn nhiều so với cha anh ta, tính cách của Lâm Sâm thì ôn hòa hơn...
Ngày xưa, lúc Viên Mục Dã vẫn còn nhỏ, nếu có vấn đề gì Lâm Sâm lúc nào cũng sẽ thảo luận với cậu, sau khi cậu đồng ý thì mới đưa ra quyết định, nhưng Lâm Miểu thì khác, anh ta dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Viên Mục Dã, thẳng thắn quyết định thay cậu.
Lâm Miểu thấy Viên Mục Dã vẫn còn có vẻ do dự, bèn đi đến vỗ vỗ vai cậu và nói: “Tiểu Viên, với năng lực của cậu có làm cảnh sát cũng không phát huy được hết khả năng, chứ đừng nói là chỉ làm vệ sĩ cho người khác.”
Viên Mục Dã nhìn về phía giá sách được sắp xếp đầy những quyển sách bằng đủ thứ tiếng trên thế giới: “Khi nãy anh nói ông Lâm và anh đang nghiên cứu một lĩnh vực đặc biệt, là lĩnh vực gì thế?”
“Tôi? Chủ đề nghiên cứu của tôi đang ngày càng mở rộng, khoa học thần kinh và từ trường tư duy chỉ là một phần nhỏ. Tóm lại nói một câu khái quát thì nghiên cứu của tôi được mọi người gọi là Siêu sức mạnh tự nhiên.”
Viên Mục Dã không thể không ngạc nhiên, cậu ngẫm nghĩ rồi đưa ra thắc mắc: “Những cấp dưới của anh đều có tình trạng giống tôi sao?”
Lâm Miểu cười nói: “Vấn đề này thuộc về sự riêng tư của mỗi người, họ sẽ tự quyết định việc có cho cậu biết hay không. Chuyện này cũng giống như khi có người hỏi tôi tình trạng của cậu, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.”
Lúc này cửa bị người khác mở ra, Trương Khai dường như đã tính toán chuẩn thời gian để bước vào, cậu ta tươi cười với Lâm Miểu: “Tổng giám đốc Lâm, đến giờ chúng ta ra sân bay rồi.”
Lâm Miểu gật đầu, nhìn về phía Viên Mục Dã: “Đi, vừa hay tiện đường, đưa cậu về nhà trước.”
Mặc dù Viên Mục Dã rất ngạc nhiên sao Lâm Miểu biết nhà mình ở đâu, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra điều gì, đi theo bọn họ ra khỏi ngôi nhà cũ. Trong lúc rời đi, Viên Mục Dã cẩn thận quan sát tình hình trên tầng bốn, cậu nhớ kĩ mỗi biển tên trên từng phòng... Nhìn thế này thì ngoài tổng giám đốc Lâm ra, ở đây còn có một đội trưởng nữa mới đúng.
Sau khi đưa Viên Mục Dã về đến nhà, Trương Khai đưa cho cậu số di động của mình và bảo: “Sáng mai anh đến thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp anh làm thủ tục nhận chức.”
Viên Mục Dã khẽ gật đầu, sau đó lễ phép nói tạm biệt với Lâm Miểu rồi xoay người xuống xe.
Khi cậu vào nhà, thấy Kim Bảo vẫn đang ở cửa chờ cậu. Viên Mục Dã cúi người vuốt ve đầu nó: “Muộn thế rồi sao mày còn chưa đi ngủ?”
Kim Bảo ve vẩy cái đuôi với cậu mấy lần, sau đó lại chạy quanh người cậu, có vẻ nó đã ngửi thấy mùi lạ...
Sau khi đóng chặt cửa, Viên Mục Dã cười nói với Kim Bảo: “Mũi chó của mày đúng là nhạy thật, tao đổi việc rồi... Công việc lúc trước không hợp với tao, bây giờ tao đi làm ở một chỗ nghiên cứu khoa học.”
Viên Mục Dã nói xong câu này lại thấy chột dạ, căn nhà số 54 đường Hướng Dương kia thật sự là một nơi nghiên cứu khoa học sao? Nhưng sao lại khiến cậu cảm thấy như bị giỡn chơi vậy? Bây giờ cậu cũng không biết bước đi này của mình là đúng hay sai, nhưng cậu biết mồi nhử Lâm Miểu ném cho cậu thực sự có tác dụng.
Viên Mục Dã âm thầm thề trong lòng, mình nhất định phải tìm được “Gã đàn ông có đôi mắt phượng” kia, điều tra ra chân tướng việc Lý Tử Y tự tử. Bởi vì chuyện đến bước này không còn đơn giản chỉ là sự kiện của trường trung học số 25 nữa, thế lực đứng phía sau bức màn sợ rằng rất đáng sợ, cũng đã vượt qua sức tưởng tượng của Viên Mục Dã, đến mức chính cậu còn phải nghỉ việc. Cho nên, dù không phải vì Lý Tử Y, cậu cũng nhất định phải tra ra được.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã ra khỏi nhà từ sớm, từ khi trong nhà có một con “Chó khách” cậu không bao giờ được dậy muộn, ngày nào cũng đúng giờ Kim Bảo sẽ đến liếm láp gọi cậu dậy... Sau khi để lại bữa sáng cho “chó khách”, Viên Mục Dã vội vội vàng vàng chạy đến số 54 đường Hướng Dương.
Khi đứng trước cánh cửa mục nát, cậu không khỏi lại cảm thấy nghi ngờ về quyết định ngày hôm qua của mình, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn bấm điện thoại gọi cho Trương Khai, nói là mình đã đứng ngoài cửa.
Không bao lâu sau, Trương Khai hấp tấp từ bên trong chạy ra, nhiệt tình nói với Viên Mục Dã: “Chờ sau khi làm xong thủ tục nhận việc là anh có thể tự do ra vào rồi, đừng thấy chúng tôi làm việc ở nơi bề ngoài tồi tàn thế này thôi chứ thực tế cấp độ bảo mật ở đây không hề thấp đâu. Đúng rồi, sáng nay trong cơ quan không có ai, đội trưởng và mọi người đến chiều mới về. Thật ra bình thường có bác Lưu trông cửa, nhưng mấy hôm trước con trai bác ấy bị ốm nên xin nghỉ, nên tôi mới ở nhà trông nhà, nếu không tôi cũng sẽ đi theo đội trưởng ra ngoài.”
Viên Mục Dã cười lịch sự: “Bảo vệ cũng là công việc rất quan trọng.”
Mặc dù ngoài miệng Viên Mục Dã nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thầm đánh giá, trong đội này Trương Khai ở vị trí thấp nhất, là người dễ bị thay thế nhất.
Lần này, Viên Mục Dã không cần Trương Khai dẫn đường, mặc dù ngôi nhà này nhìn như không xây theo quy luật gì, nhưng trên thực tế sau khi bước vào cửa, đầu tiên là rẽ trái rồi rẽ phải, lặp lại quy luật này ba lần thì căn nhà cũ kia sẽ xuất hiện.
Trương Khai vừa đi phía trước vừa không ngừng nói: “Anh đừng thấy những căn nhà này đã cũ kỹ, nhưng đây đều là phòng lưu trữ hồ sơ của chúng ta, bên trong đều là những hồ sơ tuyệt mật của số 54, có một số tài liệu chỉ có đội trưởng và tổng giám đốc Lâm mới có quyền đọc.”
Viên Mục Dã vẫn luôn im lặng nghe Trương Khai nói dông nói dài mãi không dừng, trong lúc đó thỉnh thoảng cậu cũng thức thời gật đầu đáp lại cậu ta. Nhưng tâm tư của cậu đã chạy đến tầng bốn của tòa nhà trống rỗng kia, nơi đó dường như đang có một sức mạnh thần bí nào đó thu hút cậu...
Sau khi Trương Khai tiến hành quét võng mạc của Viên Mục Dã, thì đưa cho cậu một chiếc chìa khóa nhỏ trông rất bình thường: “Đây là chìa khóa cửa viện, anh đừng chỉ nhìn bề ngoài bình thường của nó, thực tế đây là một chiếc chìa khóa công nghệ cao đấy, cho dù anh ra ngoài đánh một chiếc chìa khóa y hệt cũng không mở được cửa viện của chúng ta đâu.”
Viên Mục Dã nhìn chiếc chìa khóa, trong lòng vô cùng nghi ngờ có phải Trương Khai đang khoác lác với mình không, cái chìa khóa này nhìn thế nào cũng thấy chỉ là một chiếc chìa khóa bình thường, cùng lắm chỉ là được chế tạo bằng loại nhôm đặc biệt mà thôi! Nếu trong này mà có công nghệ cao gì đó, thì cái con “Chó khách” trong nhà mình nhất định là chó có trí tuệ nhân tạo! Mặc dù trong lòng vô cùng hoài nghi, nhưng ngoài miệng Viên Mục Dã vẫn không nói gì, chỉ yên lặng móc chiếc chìa khóa vào chùm chìa khóa của mình.
Hoàn thành xong thủ tục nhận chức, Trương Khai dẫn Viên Mục Dã đến một phòng làm việc ở tầng bốn, cậu ta giới thiệu: “Từ nay anh ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ kia nhé!”
Viên Mục Dã nhìn chiếc bàn đối diện với bàn mình, thuận miệng hỏi một câu: “Bàn này ai ngồi?”
Trương Khai nhếch miệng cười bảo: “Đương nhiên là tôi!”