Chương 49: Xuân Phong Lý
Viên Mục Dã muốn nói với Từ Lệ rằng “có đi cũng như không!”, nhưng nghĩ đến việc dù sao người ta cũng đã tìm việc cho mình, tuy không hợp với mình, nhưng cũng coi như là đưa tay ra trong lúc mình gặp khó khăn rồi.
Nên Viên Mục Dã gật đầu nói: “Tối mai được không? Tối nay tôi còn có chút việc.”
Dù sao hiện giờ Viên Mục Dã đã không còn là cảnh sát nữa, cho nên cậu đương nhiên không có nghĩa vụ phải lập tức đến hiện trường vụ án, Từ Lệ cũng hiểu rõ điều này, bởi vậy anh ta gật đầu nói: “Không vấn đề gì, ngày mai cậu tan làm tôi sẽ đến đón cậu.”
Lúc ra ngoài cửa cục cảnh sát thành phố, Trương Khai đang buồn chán ngán ngẩm ngồi lướt điện thoại, cậu ta nhìn thấy Viên Mục Dã bước ra thì lập tức khởi động xe: “Anh ra rồi, nhanh nào, đi đón con sóc của anh trước còn đến Xuân Phong Lý, không lại muộn!”
Sau khi Viên Mục Dã lên xe, Trương Khai không hề hỏi anh đi vào trong cục làm gì, xem ra tên nhóc này không hề vô tâm vô phổi như vẻ bề ngoài, phải nói là bề ngoài nhẵn nhụi bên trong có gai...
Đến khi họ đón được con sóc, chạy đến Xuân Phong Lý thì cũng hơi muộn, Hoắc Nhiễm vừa nhìn thấy bọn họ đã phàn nàn: “Đi ăn còn đến muộn? Nếu như ở thời cổ đại thì các anh đã bị tự nhiên đào thải rồi!”
Nhưng Trương Khai không hề để ý đến lời phàn nàn của cậu ta, đặt cái lồng chứa sóc con lên bàn, cậu ta nói với Đoàn Phong: “Đội trưởng, lúc nãy trên đường hơi đông, may mà kỹ thuật lái của em không kém, nên mới không vi phạm luật giao thông mà đến đây đúng giờ...”
Đoàn Phong biết là cậu ta đang thuận mồm nói dối, không thèm nói lại mà cười nói với Viên Mục Dã: “Con sóc này cậu nuôi à?”
Viên Mục Dã nhìn con sóc trong lồng: “Cũng không hẳn là tôi nuôi, con sóc này chạy vào trong sân nhà tôi bị chó nhà tôi cắn, nên tôi mới đưa nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra, xem có bị thương ở đâu không...”
Viên Mục Dã nói xong định nhấc cái lồng để xuống dưới gầm bàn, thật ra từ đầu cậu đã không muốn đặt cái lồng lên bàn, vì cậu không biết trong những người ở đây có ai bị bệnh thích sạch sẽ hay không, nhưng không ngờ Trương Khai lại đặt thẳng nó lên trên bàn ăn.
Không ngờ đúng lúc này có một bàn tay trắng trẻo nhấc lấy chiếc lồng trước cậu: “Nó bị thương à?”
Viên Mục Dã thấy Tằng Nam Nam đột nhiên nói chuyện với mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng lắc đầu: “Không, chỉ bị sợ hãi quá độ thôi, bây giờ đã ổn rồi.”
Tằng Nam Nam nói bóng gió: “Trong nhà anh có nuôi chó, không thích hợp nuôi nó...”
Hoắc Nhiễm bên cạnh lập tức phản bác: “Chị ở trong ký túc xá càng không thích hợp để nuôi nó.”
Tằng Nam Nam liếc cậu ta: “Đừng có nói đến con sóc mà cậu cũng sợ?”
Hoắc Nhiễm mạnh miệng: “Sóc không phải giống chuột à?”
Viên Mục Dã lập tức hiểu ra, xem ra Tằng Nam Nam thích con vật này, thế nhưng Hoắc Nhiễm thì rất sợ những con vật nhỏ thì phải. Lúc này cậu mới nhớ ra, Trương Khai đã từng nói với cậu, Hoắc Nhiễm sợ côn trùng và bóng tối, không ngờ đến cả những sinh vật có lông nhỏ cậu ta cũng sợ...
Nhất thời Viên Mục Dã hơi khó xử, thật ra hiện giờ nhà cậu cũng không thích hợp để nuôi sóc, nếu Tằng Nam Nam thích thì để cô ấy nuôi cũng được. Nhưng Hoắc Nhiễm lại sợ nó, mà bọn họ đều ở trong ký túc xá số 54... Cho nên bây giờ cậu đang băn khoăn không biết có nên đưa con sóc cho Tằng Nam Nam hay không.
Lúc này Viên Mục Dã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng mình: “Con vật này thật đáng yêu.”
Viên Mục Dã quay lại, nhìn thấy một cô gái cả dáng dấp và khí chất đều xinh đẹp đang cười khanh khách sau lưng mình... Đối với đàn ông ở tuổi Viên Mục Dã, thì người phụ nữ trước mắt đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn về người phụ nữ trong mộng của họ.
Viên Mục Dã vừa định nói chuyện thì Trương Khai lên tiếng trước: “Chị Tần, đây là đồng nghiệp mới đến, tên là Viên Mục Dã, con sóc là của cậu ấy.”
Viên Mục Dã nghe thấy người này chính là Tần Uyển, lập tức nhìn về phía Đoàn Phong theo bản năng, muốn tìm ra thứ gì đó trong mắt anh ta, kết quả lại nhận được ánh mắt không hề dao động của Đoàn Phong... Viên Mục Dã lập tức hiểu vị đội trưởng của bọn họ không hề có ý kia với Tần Uyển.
Nhưng ánh mắt của Trương Khai và Hoắc Nhiễm lại khác hẳn, bọn họ đều ít tuổi hơn Viên Mục Dã, ánh mắt nhìn người khác phái vẫn đang trong giai đoạn “nửa sống nửa chín”, đối tượng trong mơ của bọn họ là loại thục nữ như Tần Uyển.
Lúc này Tần Uyển cười đi đến trước mặt Viên Mục Dã, chị nói: “Tôi là Tần Uyển, là chủ quán này, cậu gọi tôi là chị Tần được rồi...”
Viên Mục Dã lễ phép gật đầu: “Chào chị Tần...”
Tần Uyển nhìn ra tính tình Viên Mục Dã hơi thẹn thùng, chị vừa cười vừa cầm menu và nói: “Khẩu vị đồ ăn của cậu Viên thế nào? Cậu xem menu trước đi, nếu như không có trên này có thể gọi ngoài cũng được...”
Viên Mục Dã ngại ngùng nói: “Tôi ăn gì cũng được, mọi người thường xuyên đến đây, nhất định biết món gì chị Tần nấu ngon nhất, để họ gọi tốt hơn!”
Tần Uyển cười: “Cậu đến chỗ chị không cần khách sáo, đến vài lần quen rồi thì sẽ như bọn họ thôi!” Nói xong chị lại quay sang nhìn một loạt: “À? Sao không thấy Đại Quân đâu?”
Tần Uyển vừa dứt lời, Trương Đại Quân giống như một cơn lốc đen đẩy cửa đi vào: “Giao thông thủ đô bây giờ kém quá, đâu cũng thấy tắc đường.”
Nghe Trương Đại Quân nói vậy, Trương Khai và Viên Mục Dã nhìn nhau, trong lòng Viên Mục Dã âm thầm chửi bậy, Trương Khai và Trương Đại Quân đúng là cùng một loại người, cá mè một lứa, ngay cả lý do nói dối cũng giống nhau.
Không ai nói gì, chỉ có Đoàn Phong bật cười lắc đầu: “Xem ra đường phố hôm nay đúng là có vấn đề!”
Nghe anh ta nói vậy, ba kẻ nói dối hơi chột dạ trong lòng, nhất là Viên Mục Dã... Thật ra với tính tình hằng ngày của cậu, mặc dù không nói ra chuyện mình đến cục cảnh sát thành phố, cũng không cần thiết đưa ra một cái lý do thiếu tin cậy như thế đúng không?
Mặc dù Trương Khai có ý muốn giúp Viên Mục Dã, nhưng trình độ nói dối của cậu ta quá kém! Hay lắm, người sáng suốt nghe xong sẽ biết ngay cả ba tên kia đều đang nói dối. Còn Đoàn Phong không vạch trần bọn họ, ít nhiều cũng để mặt mũi lại.
Sau đó Đoàn Phong cầm menu, gọi mấy món đồ ăn mọi người hay ăn, Viên Mục Dã nghe hết các món ăn mặc dù không phải những món cậu thích, nhưng dĩ nhiên sẽ theo khẩu vị mọi người.
Sau khi thịt rượu đưa lên đủ, bầu không khí trở nên sôi động, Trương Đại Quân không ngừng kể cho họ nghe những chuyện lý thú trong lần công tác này, Trương Khai vừa nghe vừa hâm mộ, Trương Đại Quân kể đến chỗ vui vẻ thì vỗ bàn nói với Trương Khai: “Tiểu Khai Tử, lần này cậu không đi đúng là quá đáng tiếc!”