Chương 52: Báo cáo điều tra
Nhưng Viên Mục Dã nằm ở trên giường mãi vẫn không ngủ được. Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ đến những lời nói ban nãy của Hoắc Nhiễm, như thế nào gọi là việc ở số 54 không dễ làm?! Còn bảo cậu đừng hối hận gì đó? Xem ra số 54 này tuyệt đối không đơn giản như nhìn bề ngoài, nước ở nơi này rất sâu đây.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã có mặt đúng giờ ở trước cửa chính của tòa nhà số 54. Cậu lấy chiếc “chìa khóa công nghệ cao” theo lời Trương Khai ra, vừa mới chuẩn bị mở cửa đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Trương Đại Quân: “Tới sớm thế? Xem ra tửu lượng của cậu tốt đấy nhỉ?”
Viên Mục Dã quay đầu lại nói “Chào”, sau đó cười đáp: “Tửu lượng của tôi xoàng thôi. Ngày hôm qua không uống nhiều là do các anh không nhẫn tâm chuốc tôi, nếu không tôi cũng không bằng anh và Trương Khai đâu!”
Trương Đại Quân giơ bữa sáng trong tay lên và hỏi: “Ăn sáng chưa? Anh mua hơi nhiều, có muốn cùng ăn không?”
Viên Mục Dã vừa nghe vậy vội xin miễn: “Ăn rồi, tôi ăn rồi. Anh nhanh đi vào ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào tòa nhà cũ, đúng lúc gặp Trương Khai còn đang ngái ngủ chuẩn bị đi lên lầu, cậu ta thấy bữa sáng trong tay Trương Đại Quân bèn giơ tay giành lấy: “Chỉ có anh Tròn Vo là tốt, biết em chưa ăn sáng!”
Trương Đại Quân thấy vậy lại giằng về: “Cậu đánh răng rửa mặt chưa mà đã ăn? Rửa mặt trước đi! Một lát lên lầu rồi ăn, hơn nữa trong đây còn có cả phần của Hoắc Nhiễm và Nam Nam nữa đấy!”
Trương Khai bĩu môi: “Tròn Vo, anh không công bằng nhé, chỉ biết thương hai người nhỏ tuổi! Không thương em!”
Trương Đại Quân cười xấu xa: “Cậu có cái gì hay mà thương? Cậu già đầu rồi mà còn ăn hiếp trẻ con hả?!”
Bởi vì bữa cơm ngày hôm qua, Viên Mục Dã và bọn họ dường như đã trở nên thân hơn, nhất là Tằng Nam Nam. Lúc cô nhìn thấy Viên Mục Dã còn chủ động chào hỏi cậu!
Hành động này cũng làm Viên Mục Dã thấy hơi giật mình. Nhưng khi Tằng Nam Nam đi ngang qua bên cạnh, cậu lại nhận thấy trong mũ áo hoodie của cô nhóc hình như có cái gì đó động đậy… Viên Mục Dã nhìn kĩ, hóa ra là con sóc con kia đang trốn ở bên trong. Xem ra cô nhóc thật sự thích con thú nhỏ này, nếu không sẽ không mang theo người kể cả lúc đi làm.
Trong phòng họp, Hoắc Nhiễm và Trương Khai đang ăn bữa sáng Trương Đại Quân mang đến, những người khác cũng đã ngồi sẵn chờ họp. Lúc này Đoàn Phong đẩy cửa bước vào, anh ta đặt một chồng hồ sơ ôm trên tay xuống trước mặt Viên Mục Dã rồi nói: “Hôm nay không có việc gì. Cậu xem lại những vụ án trước đây chúng tôi từng điều tra đi…”
Viên Mục Dã cũng biết đây là cách nhanh nhất để hòa nhập vào với bọn họ, thế nên cậu vui vẻ nói: “Được…”
Ai ngờ ngay lúc này, Hoắc Nhiễm đang ăn bữa sáng, tiện tay xé rách một gói đậu phộng ra chuẩn bị ăn, kết quả lại thấy một con vật nhỏ lông xù nhảy tới trước mặt cậu ta như một tia chớp, cướp lấy một hạt đậu phộng rồi chạy!
Lúc ấy miệng Hoắc Nhiễm đang ngậm một ngụm sữa đậu nành, bị con sóc đột ngột xuất hiện dọa nên phun luôn sữa đậu nành trong miệng vào mặt của Trương Khai ở đối diện! Thoáng chốc, khung cảnh trở nên vô cùng đẹp mắt… Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện, đừng thấy Trương Đại Quân béo phệ, nhưng lại là một người mập khá nhanh nhạy. Trong nháy mắt Hoắc Nhiễm phun ngụm sữa đậu nành ra, anh ta đã né tránh một cách nhẹ nhàng.
Nhìn Trương Khai bị mình phun sữa đậu nành đầy mặt, Hoắc Nhiễm cũng không biết nên nói cái gì. Thế là cậu ta đành phải tức giận nói với Tằng Nam Nam: “Sao cô lại mang sóc vào phòng họp?! Nó không có lồng sắt à?!”
Tằng Nam Nam nói với vẻ mặt vô tội: “Nó vẫn chưa trưởng thành, nhốt vào lồng sắt không tốt đâu, nó sẽ bị bức bối…”
“Cô…” Hoắc Nhiễm chỉ đành bất đắc dĩ trừng mắt với Tằng Nam Nam, ra vẻ tôi không thèm chấp nhặt với cô.
Đoàn Phong đành phải rút khăn giấy ra đưa cho Trương Khai: “Đừng làm ầm ĩ nữa, nhanh lau đi…”
Trương Khai vừa lau vừa oán trách: “Ai làm ầm ĩ ạ? Nếu biết trước bị phun đầy mặt thì thà không rửa mặt còn hơn nhỉ?”
Hoắc Nhiễm nghe Trương Khai nói thế thì giận đến nỗi tai hơi đỏ lên, cậu ta bĩu mỗi không nói một câu. Cuối cùng Viên Mục Dã cười nói với Trương Khai: “Sữa đậu nành là thứ có thể dưỡng trắng. Tôi thấy hình như cậu trắng hơn vừa rồi một chút đấy…”
“Thật vậy hả?” Trương Khai nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại di động ra làm gương soi thử.
Đoàn Phong khẽ ho nhẹ rồi bảo: “Thôi thôi… Nói hai chuyện chính nào. Một là Tiểu Viên đã chính thức trở thành thành viên của chúng ta, nhưng cậu ấy vẫn chưa quen với công việc của chúng ta. Đại Quân, anh dẫn dắt cậu ấy một thời gian nhé.”
Trương Đại Quân gật đầu vừa định nói thì lại bị Trương Khai giành mất: “Em dẫn dắt rất tốt mà! Cần gì phải làm phiền đến anh Đại Quân chứ?”
Nhưng Đoàn Phong lại chỉ lườm cậu ta bằng đuôi mắt, căn bản chẳng thèm hùa theo câu của cậu ta…
“Chuyện thứ hai, tôi đã gửi báo cáo điều tra vụ sông Kim Thủy cho tổng giám đốc Lâm. Mấy ngày nay tạm thời không có công việc gì khó giải quyết, nếu mọi người muốn nghỉ phép thì thừa dịp này mà nghỉ đi, đừng để đến lúc bận có muốn nghỉ cũng không được.”
Đoàn Phong vừa dứt lời, Hoắc Nhiễm đã giơ tay lên: “Đội trưởng, em muốn xin nghỉ phép mấy ngày…”
Đoàn Phong gật đầu: “Được, một lát cậu nộp giấy xin nghỉ phép đến phòng làm việc của anh.”
Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi lại: “Còn ai muốn nghỉ phép nữa không? Nếu không có thì tan họp!”
Ra khỏi phòng họp, Viên Mục Dã ôm một chồng hồ sơ trở về phòng làm việc của mình. Nhưng cậu vừa mới ngồi xuống thì Trương Khai đã xáp vào: “Chờ khi anh có thể nghỉ phép, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đi!”
Viên Mục Dã buồn cười: “Cậu muốn đi chơi như vậy, tại sao lần này không nghỉ phép đi?”
Trương Khai khẽ than thở: “Anh không biết đấy, tôi đây là người thích náo nhiệt, đi chơi một mình đâu có ý nghĩa gì chứ? Anh Tròn Vo và đội trưởng Đoàn cũng không nghỉ phép, anh đâu thể bảo tôi đi chơi với thằng nhãi ranh Hoắc Nhiễm kia được. Ngẫm lại thì đó là một kiểu tra tấn đấy! Bây giờ có anh tới thì tốt rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi…”
Viên Mục Dã chỉ cười mà không trả lời lại, có vẻ như ngầm nhận lời với Trương Khai, nhưng sự thật là cậu không có mặt mũi nói rằng từ nhỏ đến lớn mình chưa từng đi ra ngoài du lịch lần nào…
Trương Khai thấy Viên Mục Dã đồng ý đề nghị của mình rồi nên vừa ngâm nga câu hát vừa về ký túc xá rửa mặt. Cậu ta đi cái là Viên Mục Dã cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh lại, cuối cùng mình cũng có thể yên tĩnh xem những hồ sơ này một cách đàng hoàng rồi.
Trước khi mở những hồ sơ này ra, Viên Mục Dã cho rằng số 54 là một đơn vị nghiên cứu khoa học. Thứ bọn họ nghiên cứu đáng lẽ phải rất nghiêm chỉnh và cẩn thận, rất khoa học… Kết quả sau khi cậu đọc tài liệu trong những hồ sơ đó, thế giới quan mà cậu dựng nên từ nhỏ đến lớn lập tức chịu cú sốc nghiêm trọng.
Cậu mở từng hồ sơ ra một và nhận thấy bên trong đều là báo cáo điều tra của một vài sự kiện ma quái, nội dung của những báo cáo này tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém vụ “Sông Kim Thủy ăn thịt người”.
Cái gì mà “Đứa bé có đôi mắt kỳ lạ”, “Thung lũng ký ức”, “Trao đổi linh hồn”, thậm chí còn có “Sống lại sau khi chết”… Viên Mục Dã đọc từng báo cáo điều tra của từng sự việc quái lạ, cậu thật lòng nghi ngờ có phải Đoàn Phong lấy nhầm hồ sơ hay không? Số 54 đường Hướng Dương thật sự là một đơn vị nghiên cứu khoa học sao?