Chương 61: Phòng chăm sóc đặc biệt
Mười một giờ rưỡi trưa, cuối cùng mọi người cũng đến nơi cần đến – huyện Địa Bảo ở tỉnh bên cạnh, nhân viên phụ trách tiếp đón đã chờ ở đầu đường từ lâu.
Nhân viên này tên là Ngũ Chí Hồng, anh ta nhìn thấy Đoàn Phong thì kích động đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên: “Cuối cùng các anh cũng đến rồi, tiến sĩ Lâm nói là có thể mọi người sẽ tới vào hôm qua, nên tôi đã chờ ở đây một ngày một đêm rồi.”
Tuy Viên Mục Dã vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra ở đây, nhưng nhìn sắc mặt của Ngũ Chí Hồng thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không người này đâu cần phải ngồi chết dí ở chỗ này chờ bọn họ chứ?
Đoàn Phong giơ tay chủ động bắt tay Ngũ Chí Hồng và nói: “Xin chào, tôi là đội trưởng Đoàn Phong, chúng tôi cũng bất ngờ khi nhận được điện thoại của tiến sĩ Lâm, anh ấy nói chuyện ở đây rất gấp nên chúng tôi đã chạy cả đêm để tới đây.”
Ngũ Chí Hồng nghe thấy chúng tôi nói đã chạy cả đêm để đến đây, trên mặt lập tức hơi ngại ngùng, anh ta bảo: “Các vị vất vả rồi, nếu không phải chuyện khẩn cấp, chúng tôi cũng không cần gấp gáp như thế này. Mấy vị chắc còn chưa ăn cơm phải không, tôi dẫn mọi người đi ăn trước nhé?”
Đoàn Phong khoát tay: “Chúng tôi vừa ăn tạm trên xe rồi, làm việc quan trọng hơn, cậu nói cho chúng tôi biết là cần điều tra cái gì trước đi?”
Sắc mặt Ngũ Chí Hồng trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Mọi người đi với tôi đến bệnh viện huyện trước đã, sau khi nhìn thấy hai bệnh nhân đó xong, tôi sẽ nói tỉ mỉ mọi chuyện cho mọi người biết.”
Viên Mục Dã không ngờ bọn họ vất vả chạy cả đêm lại là vì đi thăm bệnh, chẳng lẽ ở đây đã bộc phát bệnh truyền nhiễm quy mô lớn? Nhưng nếu thật sự là như vậy thì phải gọi nhân viên phòng dịch đến điều tra chứ đâu cần tìm mấy người bọn họ?
Sau đó xe của bọn họ chạy theo chiếc xe việt dã nhỏ của Ngũ Chí Hồng để tới bệnh viện lớn nhất trong huyện. Nhưng hôm nay bệnh viện có vẻ khác lạ, ngoài cổng có ba cảnh vệ đang canh gác, họ mời tất cả những người muốn đi vào qua phòng khám bệnh mà kiên quyết không cho bất cứ ai vào khu nội trú.
Lúc này chiếc xe của Ngũ Chí Hồng đã tiến đến gần, đầu tiên anh ta hạ cửa kính xe xuống nói hai câu với cảnh vệ, sau đó dùng tay chỉ vào xe của Viên Mục Dã. Tiếp đấy anh ta lái xe vào khu nội trú.
Còn Trương Khai thì lái xe theo sát phía sau xe của Ngũ Chí Hồng và cũng thuận lợi tiến vào khu nội trú. Nhưng sau khi đi vào bọn họ phát hiện, bên trong này còn canh gác nghiêm ngặt hơn bên ngoài, gần như cứ ba đến năm bước là lại có một trạm, càng vào trong lại càng nghiêm, đến tận trong cùng thì cảnh vệ phụ trách canh gác còn mặc đồ cách ly phòng dịch.
Một cảm giác không lành dâng lên trong lòng Viên Mục Dã, Trương Đại Quân ở phía sau cũng sầm mặt hỏi: “Mẹ nó, chẳng lẽ chúng ta tiến vào vùng bị bệnh dịch?”
Trong lúc anh ta đang hỏi, Ngũ Chí Hồng đã dừng xe và không biết lấy từ đâu ra vài bộ đồ phòng dịch đưa cho bọn họ rồi bảo: “Trước tiên mọi người cứ mặc vào đi, mặc dù tôi không biết làm như vậy có tác dụng gì không…”
Sau đó mấy người bọn họ không nói thêm gì nữa, nhìn kiểu này cũng không giống như đang đùa giỡn, thế là tất cả đều mặc đồ phòng dịch vào trước. Những người khác thì không sao, chỉ riêng Trương Đại Quân hơi khó khăn, thân hình của anh ta thật sự quá to, mấy bộ đồ phòng dịch mà Ngũ Chí Hồng tìm được không có bộ nào anh ta mặc vừa.
Cuối cùng Trương Đại Quân dứt khoát ném bộ đồ phòng dịch không thể mặc vừa ra rồi bảo: “Thôi không mặc nữa! Cứ thế này đi vào trong cũng được!”
Đoàn Phong lắc đầu: “Không được, khi chưa rõ tình huống trong đó thì đừng nói là không mặc, dù mặc cũng chưa chắc đã an toàn một trăm phần trăm đâu! Thôi trước tiên anh cứ ở trên xe đi, mấy người chúng tôi vào xem rồi lại tính.”
Nghe đội trưởng nói như vậy, Trương Đại Quân cũng không tiện nói thêm gì nữa, anh ta đành ngồi ở trong xe đợi mọi người.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã mặc loại quần áo phòng dịch này, không biết vì sao khi cậu nghe được tiếng hít thở của mình vọng lại bên tai, trong lòng không hiểu tại sao lại xuất hiện một cảm giác kinh hoảng…
Sau đó mấy người bọn họ được Ngũ Chí Hồng dẫn đường đi tới khoa truyền nhiễm ở tầng tám. Từ khi đi vào tòa nhà của khu nội trú, bọn họ nhìn thấy nhân viên y tế nào cũng mặc quần áo phòng dịch… Nếu không biết đây là bệnh viện huyện thì chắc sẽ nhầm là một trung tâm nghiên cứu virus mất.
Thang máy tầng tám vừa mở ra, mấy nhân viên y tế mặc đồ phòng dịch vội tiến ra đón, bọn họ thấy Ngũ Chí Hồng đi ở phía trước thì thở phào. Ngũ Chí Hồng cũng không nói gì khác mà hỏi thẳng: “Tình trạng hai bệnh nhân thế nào rồi?”
Một người phụ nữ hơi lớn tuổi trong số đó trả lời: “Vẫn không tốt lắm, cảm xúc luôn ở trong trạng thái vô cùng nóng nảy, thuốc an thần tiêm lúc trước hoàn toàn không có tác dụng.”
Ngũ Chí Hồng gật đầu, nói tiếp: “Được, tôi biết rồi, đây là chuyên gia trên huyện mời đến, bây giờ tôi dẫn họ vào xem tình huống của bệnh nhân.”
Người phụ nữ lớn tuổi đó nghe thấy chúng tôi nói muốn đi vào xem người bệnh thì dặn đi dặn lại: “Đừng đứng quá gần cửa sắt, lực bộc phát của bọn họ mạnh lắm đấy.”
Mấy người Viên Mục Dã nghe mà không hiểu lắm, nhưng Ngũ Chí Hồng cũng đã nói là chờ bọn họ nhìn thấy người bệnh sẽ rõ, vì thế mọi người cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Nhưng khi cả nhóm đi theo Ngũ Chí Hồng vào căn phòng cuối hành lang thì lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật cả mình.
Đó là một căn phòng bình thường đã được tạm thời cải tạo thành phòng chăm sóc đặc biệt, trên mấy cái cửa gỗ được gắn thêm hàng rào sắt. Mà bên trong hàng rào sắt chỉ có hai giường bệnh và hai bệnh nhân với dáng vẻ rất đáng sợ.
Hai bệnh nhân lúc này đang đứng trước hàng rào với ánh mắt vô hồn, thân thể đung đưa không theo quy luật nào, làn da trên mặt bọn họ chẳng có chỗ nào lành lặn, không hiểu sao có rất nhiều chỗ thối rữa, trông giống như một thi thể đang rữa nát vậy. Nhưng bọn họ bây giờ vẫn là người sống sờ sờ, có thể chạy, có thể nhảy, có thể hít thở, không hề có đặc điểm nào của người chết cả.
Hoắc Nhiễm là người có lá gan cũng như tuổi tác thấp nhất trong cả nhóm, cậu ta chỉ nhìn thoáng qua là nhảy ngay sang một bên, buồn nôn nói: “Có chuyện gì xảy ra với hai người đó vậy? Bọn họ bị bệnh truyền nhiễm à? Sao nhìn trông kinh thế?”
Nhưng Hoắc Nhiễm không hề biết, đây không phải là chỗ đáng sợ nhất… Có thể vì tiếng nói của cậu ta hơi lớn, hai người vừa rồi vẫn còn đang lắc lư đột nhiên nổi điên, từ trong hàng rào vươn tay ra muốn bắt người để cắn, trông cực kỳ đáng sợ, cứ như zombie trong phim kinh dị vậy!
Người cách hàng rào gần nhất lúc đó là Tằng Nam Nam, mắt thấy cô sắp bị người bệnh bắt được, thì cô nhẹ nhàng tránh thoát trong nháy mắt.