Chương 63: Sâu trong ngọn núi
Tiếp đấy Ngũ Chí Hồng cho mấy người Đoàn Phong xem đoạn video kia, sau khi xem xong Viên Mục Dã đã suy đoán, trong video trừ hai người họ Lam, Lý ra thì còn ít nhất năm du khách đã cùng đi lên núi.
Vấn đề lúc này đã trở nên nghiêm trọng, bởi vì bây giờ bọn họ chỉ tìm được Lam Du Hiên và Lý Thành Khải, vậy có nghĩa là những người còn lại hoặc đã lạc trong núi, hoặc cũng bị nhiễm thứ bệnh kỳ quái này và hiện giờ không biết còn sống hay đã chết.
Cân nhắc thấy tình hình rất nghiêm trọng, các cơ quan phụ trách ở địa phương lập tức tổ chức nhân viên lên núi tìm kiếm, bởi vì đám người Lam Du Hiên đã từng nói trong video là muốn đến thôn Tiến Lên để thám hiểm, cho nên nhân viên tìm kiếm ngay từ đầu đã xác định phạm vi là vùng núi xung quanh thôn Tiến Lên.
Và bọn họ tìm đến người dẫn đường để tìm hiểu cụ thể con đường phải đi như thế nào… Nhưng khi hỏi vài người dẫn đường, lại không có ai từng nghe nói qua về thôn Tiến Lên này?
Sau đó nhân viên công tác đã có được câu trả lời từ cục dân chính. Hơn bốn mươi năm trước đúng là có một nơi gọi là “thôn Tiến Lên”, nhưng không biết sau này vì lý do gì mà toàn bộ thôn dân đã bị di dời từ trong núi sâu ra rồi định cư trong huyện. Không hiểu những cô cậu thanh niên kia biết được thôn Tiến Lên từ chỗ nào, còn nhất định phải lên núi tìm nó.
Khi nhân viên công tác tìm được những thôn dân cũ của thôn Tiến Lên đang sống trong huyện, họ phát hiện những người này đều đã ngoài tám mươi tuổi, đừng nói là để mấy người này dẫn đường, bọn họ mà có thể đi ra khỏi nhà đã là quá khỏe mạnh rồi.
Không biết tại vì sao mà những người già này đều có một đặc điểm rất kỳ lạ, đó chính là bọn họ đều không có con cái, tất cả đều là người già neo đơn được chính phủ nuôi. Hơn nữa toàn bộ bọn họ đều không thể nghe người khác nhắc đến “Thôn Tiến Lên”, ai mà nhắc đến thì giống như lấy đi một nửa mạng sống của bọn họ vậy.
Không thể hỏi được gì từ miệng mấy người già này, đám người Ngũ Chí Hồng đành phải tìm cách khác, cuối cùng họ tìm được một dân buôn thảo dược, hắn nói ông của mình từng đi qua cái thôn đó nên có thể nói đại khái vị trí.
Sau khi có được vị trí, mười lăm người tạo thành một đội cứu hộ đã xuất phát vào ba ngày trước để đi tới cái thôn nhỏ bị lãng quên trong núi kia. Mà bên phía bệnh viện cũng mời chuyên gia truyền nhiễm của tỉnh đến hội chẩn, để xem rốt cuộc Lam Du Hiên và Lý Thành Khải đã bị nhiễm loại virus gì.
Chuyện đến nước này rồi nhưng đám người Ngũ Chí Hồng vẫn chưa nghĩ đến việc mời người của số 54 đến đây. Đừng thấy chỗ này nhỏ nhưng trên lĩnh vực tìm kiếm họ vẫn rất chuyên nghiệp, vì dù sao ở đây cũng hay có du khách đến tham quan nên về phương diện tìm kiếm cứu hộ cũng không kém hơn các chỗ khác.
Nhưng mọi người không ngờ được là, vào ngày thứ hai sau khi vào núi, đội cứu hộ đã mất liên lạc với trung tâm, bọn họ đã thử tất cả các thiết bị truyền thông tin nhưng không thể liên lạc được với đội cứu hộ.
Tình thế đã trở nên càng thêm nghiêm trọng, người mất tích còn chưa tìm được mà lại bồi thêm người đi cứu hộ! Khi lãnh đạo địa phương sốt ruột lại muốn phái thêm một đội cứu hộ nữa lên núi, một đồng chí lão thành đã về hưu nhiều năm nghe được chuyện này bèn lập tức gọi điện cho “lãnh đạo”, để ông ta gọi cho đội cứu hộ thứ hai và yêu cầu họ rút ra khỏi núi!
Vị đồng chí lão thành này dù đã về hưu nhiều năm nhưng địa vị ở nơi đó vẫn khá cao, một là lúc ông ta còn tại nhiệm đã làm ra khá nhiều cống hiến cho địa phương, hai là ông ta cũng khá cao tuổi, năm nay đã hơn chín mươi, không có ai hiểu rõ tình huống của huyện Địa Bảo vài thập niên trước hơn ông ta.
Vị đồng chí lão thành này kiên trì yêu cầu lãnh đạo rút đội thứ hai từ trong núi về, hoàn toàn là do một chuyện cũ từ hơn bốn mươi năm trước… Mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi khi nhớ lại, ông ta đều cảm thấy run rẩy.
Vị đồng chí lão thành này tên là Kỷ Thắng Lợi, năm đó là một cán bộ dân chính của huyện Địa Bảo. Có một năm do nhu cầu công việc nên ông ta phải vào sâu trong núi và đi đến một nơi gọi là thôn Tiến Lên để điều tra.
Lúc này thôn Tiến Lên rất hẻo lánh, giao thông không tiện lợi, người trong thôn muốn ra khỏi ngọn núi lớn đó thì phải đi bộ vài chục cây số trên đường núi… Có những lúc gặp trời mưa còn không ra khỏi thôn được, vì thế bình thường nếu không phải việc quan trọng liên quan đến tính mạng thì người trong thôn sẽ không ra khỏi thôn, thậm chí có nhiều người vì không tiện ra ngoài mà chẳng có cả hộ khẩu.
Kỷ Thắng Lợi đi lần đó chủ yếu là để kiểm tra số lượng nhân khẩu của thôn, nếu như có nhiều hộ không có hộ khẩu, ông ta sẽ xin phép lãnh đạo xem có thể xử lý vấn đề này cho các thôn dân không.
Lúc đầu Kỷ Thắng Lợi cứ nghĩ thôn Tiến Lên chỉ hơi xa một chút, đường hơi khó đi thôi, đợi khi ông ta điều tra nhân khẩu xong thì sẽ tìm cách sửa con đường ra vào cho thôn.
Ý tưởng của ông ta rất tốt, nhưng đồng hương nghe xong lại cười mà không nói gì cả, đến khi ông ta đi trên con đường này mới phát hiện, việc sửa đường là quá không thực tế, công trình này quá lớn nên không có lời. Phí công phí sức còn không bằng dời toàn bộ thôn dân ra khỏi núi!
Sau khi Kỷ Thắng Lợi đi vào thôn, cảm giác đầu tiên của ông ta là chỗ này quá lạc hậu, đừng nói là đèn điện hay điện thoại, đến cả điện cũng không có… Cả thôn đều sống dựa vào ông trời, được mùa thì ăn no, mất mùa thì toàn thôn vào núi kiếm hoa quả để lấp đầy bụng.
Bởi vì Kỷ Thắng Lợi là cán bộ của huyện nên trưởng thôn đã tiếp đãi ông theo cấp bậc cao nhất. Nhưng cho dù là như thế, Kỷ Thắng Lợi chỉ nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn rồi cũng không nuốt được. Không phải ông ta kén chọn, mà bàn đồ ăn đó đúng là rất khó nuốt…
Lúc đó điều kiện sống của mọi người cũng không hề tốt, kể cả trong huyện có kinh tế khá hơn thì ăn thịt vẫn là chuyện xa xỉ, đừng nói đến cái thôn ở nơi lạc hậu này.
Người trong thôn không có tiền mua thịt, nên lúc họ muốn ăn thịt thì phải lên núi kiếm thịt rừng, dần dần họ càng ăn nhiều thứ hơn trước, cái gì bay trên trời hay chạy trên mặt đất… Gần như ngoài vật có bốn chân là bàn ghế ra thì không có thứ gì là họ không dám ăn.
Những món ăn mặn trên bàn ngoài một ít gà rừng thỏ rừng ra thì còn lại toàn là rắn, côn trùng, chuột, kiến, Kỷ Thắng Lợi đã quen với đồ ăn bình thường đúng là khó mà nuốt được… Nhưng dù sao đây là người khác thịnh tình chiêu đãi, ông ta cũng đành cố ăn một ít rau dại và mộc nhĩ rừng.
Kỷ Thắng Lợi cứ nghĩ là mình nói rõ ý đồ đến xong, người trong thôn sẽ ủng hộ nhiệt tình ý nghĩ của ông ta, nhưng Kỷ Thắng Lợi không ngờ được là khi ông ta nói muốn xin cấp trên cho dời toàn thôn ra ngoài, toàn bộ người trong thôn lại đứng ra phản đối.
Lúc đó trưởng thôn nói thẳng: “Cán bộ Kỷ, tôi biết anh có lòng, nhưng mấy người chúng tôi đã sống ở đây cả đời rồi, giờ đột nhiên anh bảo chúng tôi rời đi để sống ở chỗ khác… Chúng tôi chắc chắn không hề muốn. Đúng là điều kiện ở đây kém xa trong huyện, nhưng chúng tôi đã quen với cuộc sống như thế này, cho nên chúng tôi không cảm thấy khổ.”