Chương 65: Biến cố kinh hoàng
Vì đề phòng những thôn dân đó phát hiện, vị thầy thuốc kia kéo Kỷ Thắng Lợi nấp vào trong một đám bụi cỏ và quan sát những hành động của họ… Còn thôn dân đã chết kia bị những người khác nâng lên rồi từ từ đặt trên đống củi, dường như bọn họ muốn hỏa táng thi thể này.
Đến giờ phút này, Kỷ Thắng Lợi cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường, mặc dù vào thời điểm đó cũng rất ít người hỏa táng thi thể, nhưng biết đâu thôn dân ở đây có nhận thức tiên tiến hoặc có thể bọn họ có truyền thống hỏa táng thi thể thì sao.
Vì thế Kỷ Thắng Lợi cũng không cảm thấy những người này lén lút hỏa táng một bộ thi thể vào ban đêm có gì không đúng, đến tận lúc ông ta vô tình nhìn thấy thi thể thôn dân đang đặt trên đống lửa kia bỗng khẽ nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Thắng Lợi lúc đó chính là người này vẫn chưa chết! Bọn họ cách xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy người thôn dân kia nhúc nhích, huống hồ là những người đứng gần đó… Vậy mà những người xung quanh không hề tiến lên xem xét tình huống mà lại bị dọa phát sợ, thậm chí một người trẻ tuổi trong đó còn giơ cuốc đập vào đầu người thôn dân tưởng là đã chết kia!
Kỷ Thắng Lợi thấy vậy lập tức hét lên: “Dừng lại! Các người làm gì thế?”
Tiếng hét này của Kỷ Thắng Lợi chẳng những làm vị thầy thuốc đang ngồi cạnh giật mình, mà cũng dọa những thôn dân đến đưa tang. Cũng chính vì tiếng hét rách cả cổ họng này của Kỷ Thắng Lợi mà người trẻ tuổi kia bị lệch tay, chiếc cuốc đập bay nửa đầu của thi thể…
Kỷ Thắng Lợi thấy vậy thì trên mặt lộ vẻ kinh hãi, ông ta không ngờ những thôn dân nhìn bình thường rất hiền lành chất phác này vậy mà lại độc ác không còn nhân tính đến thế!
Lúc này trưởng thôn nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Kỷ Thắng Lợi, trên mặt ông ta lập tức không còn một giọt máu, sau khi do dự một lúc ông ta mới nói bằng giọng run rẩy: “Cán bộ Kỷ, cậu nghe tôi giải thích, chúng tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy!”
Thật ra trong tình huống này thì trưởng thôn có giải thích thế nào cũng có vẻ vô lý, bởi vì trong lòng Kỷ Thắng Lợi đã có kết luận, đó chính là những thôn dân này không biết vì lý do gì đã giết hại một thôn dân vẫn còn chưa chết.
Không ngờ đúng lúc này bỗng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ vang lên, Kỷ Thắng Lợi ngẩng đầu nhìn thì thấy thôn dân bị gõ mất nửa đầu kia đang lắc lư đứng dậy.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở đây đều bị dọa chạy tán loạn, vị thầy thuốc kia thấy vậy bèn lôi kéo Kỷ Thắng Lợi chạy về phía thôn! Kỷ Thắng Lợi cũng bị dọa sợ choáng váng, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nhìn thấy người chỉ còn nửa đầu mà lại có thể đứng dậy đi lại.
Lúc này có một tiếng hét thảm làm Kỷ Thắng Lợi phục hồi tinh thần, ông ta nhìn thấy người đàn ông còn nửa đầu kia ôm lấy một người bị dọa sợ đến đờ người ra, rồi há mồm cắn, cổ họng của người kia trong nháy mắt bị xé rách, máu lập tức trào ra.
Có mấy thôn dân khá dũng cảm cầm cuốc đi qua cứu người, nhưng bất kể có đánh thế nào thì người bị mất nửa đầu kia cũng không chịu nhả ra. Kỷ Thắng Lợi thấy thôn dân bị cắn chắc chắn là không thể cứu được nữa, bởi vì cứ tiếp tục cắn như vậy, cổ của người đó sẽ bị đứt mất.
Nhưng chuyện kinh khủng vẫn còn ở phía sau. Đúng lúc này cái gã còn nửa đầu kia bất ngờ buông người thôn dân bị cắn gần chết đó ra rồi quay người nhào về phía một người khác gần hắn nhất. Người kia mặc dù tránh kịp nhưng trên vai lại bị cắn một cái.
Sau đó mấy thôn dân đến cứu cũng lần lượt bị cắn, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong rừng. Kỷ Thắng Lợi không hiểu tại sao lại biến thành như vậy, ông ta ngây người đứng yên tại chỗ, mặc cho thầy thuốc cố gắng kéo thế nào cũng không thể làm ông ta di động dù chỉ nửa bước.
Cuối cùng cái người to khỏe đã cầm cuốc nện vào đầu thi thể lúc nãy chạy đến, hắn dùng hết sức lực nện gã kia một nhát, thế là nửa cái đầu còn lại cũng bay mất, đến lúc này gã đó mới triệt để ngã xuống không động đậy nữa.
Giờ khắc này Kỷ Thắng Lợi vẫn chưa tỉnh hồn khi nhìn cái gã thôn dân cả người đầy máu đang nằm trên mặt đất kia. Từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ gặp chuyện đáng sợ như vậy, thậm chí ông ta còn không đủ can đảm để qua cứu những thôn dân bị thương kia.
Cũng may lúc này thầy thuốc thấy cái gã tấn công mọi người đã không đứng dậy được nữa, bèn lấy hết can đảm đi qua kiểm tra tình trạng những thôn dân bị thương và giúp bọn họ cầm máu.
Trưởng thôn nhìn những thôn dân bị thương đang rên rỉ mà liên tục thở dài, nhưng việc đã đến nước này thì nói gì cũng đã muộn, ông ta chỉ đành chỉ huy mấy người trẻ tuổi trong thôn chuyển bộ thi thể không đầu kia lên đống lửa để đốt. Còn về những thôn dân bị thương… Trước tiên cứ nhấc về rồi tính.
Kỷ Thắng Lợi cuối cùng vẫn bị vị thầy thuốc kia dùng sức lôi về trong thôn, hai người bọn họ dù sao không phải là người trong thôn nên có một số việc tham gia nhiều sẽ không tốt. Còn vị thầy thuốc kia hiện giờ cũng đang rất hối hận khi dẫn Kỷ Thắng Lợi đi rình trộm lễ đưa tang, hắn không ngờ được Kỷ Thắng Lợi lại đột nhiên hô to như vậy.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở lần đưa tang này đã khiến sáu thôn dân bị thương nặng nhẹ khác nhau, người bị thương nặng nhất trong đó là người bị cắn vào cổ, trông tình trạng của hắn thì chắc không sống được vài ngày nữa.
Kỷ Thắng Lợi quá sốc nên khi về không thể ngủ được, ông ta liên tục tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Sao lại còn sống chứ?”
Vị thầy thuốc kia thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, thế là hắn lén nói cho Kỷ Thắng Lợi biết: “Thật ra thôn Tiến Lên một trăm năm qua vẫn luôn như thế này, người mà chết là phải lập tức hỏa táng, hơn nữa trước khi hỏa táng còn phải đập nát sọ! Trước đây khi tôi đi ngang qua đây cũng đã từng nhìn lén vài lần, nhưng từ trước đến giờ tôi không hề biết những người này chết rồi mà còn có thể sống lại?”
Kỷ Thắng Lợi nghe vậy thì chần chừ hỏi: “Người đó đã chết thật rồi à?”
Thầy thuốc thở dài, đáp: “Lúc Lam Đại Ngưu được nhấc về thì anh cũng đã thấy anh ta bị thương đến mức nào rồi đấy, chắc chắn đã ảnh hưởng tới nội tạng, nếu không đi đến bệnh viện lớn để cứu chữa thì làm sao có thể sống được?”
“Vậy nếu anh ta đã chết thì tại sao lại có thể đứng lên?” Kỷ Thắng Lợi không tin mà hỏi ngược lại.
Thầy thuốc nói với vẻ sợ hãi: “Có thể là xác chết vùng dậy chăng?”
Kỷ Thắng Lợi lắc đầu: “Đó chỉ là mê tín của thời phong kiến thôi! Người chết không thể nào sống lại được, người kia vừa rồi vẫn có thể cử động chứng tỏ anh ta còn chưa chết!”
Thầy thuốc thấy ý kiến của mình và Kỷ Thắng Lợi không hợp nhau nên không nói thêm gì nữa… Sáng sớm hôm sau trưởng thôn mời hai người đến và giải thích qua tình huống phát sinh hôm qua.
Ý của trưởng thôn là trước đó Lam Đại Ngưu đã bị chó dại cắn, cho nên bị nhiễm bệnh dại. Bệnh này không chữa được, trước khi chết sẽ giống Lam Đại Ngưu ngày hôm qua, cứ thấy người là cắn.
Kỷ Thắng Lợi biết bệnh chó dại mà trưởng thôn nói đúng là bệnh dại, ông ta cũng biết bệnh này không chữa được hơn nữa còn truyền nhiễm, thế là Kỷ Thắng Lợi muốn đưa gấp mấy thôn dân bị cắn kia đến bệnh viện trong huyện, nhưng thái độ của trưởng thôn vẫn giống như trước đó: “Không cần, thôn của chúng tôi có thể chữa bệnh này…”
Kỷ Thắng Lợi thấy không thể lay chuyển được trưởng thôn, đành nói rằng hôm nay mình chuẩn bị xuống núi để đi về. Trưởng thôn nghe bọn họ nói muốn đi thì rất vui mừng, ông ta còn bảo trong nhà làm một ít thịt để họ ăn trên đường.