Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 84: Tìm hướng đi khác

Chương 84: Tìm hướng đi khác

Viên Mục Dã nhìn kĩ trên bản đồ vị trí những người lây nhiễm đã từng xuất hiện, đúng như Hoắc Nhiễm đã nói, những kẻ này dường như có ý thức về lãnh địa, tất cả bọn chúng đều hoạt động xung quanh thôn Tiến Lên.
Nghĩ đến đây, trong đầu Viên Mục Dã đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ táo bạo, thế là cậu bèn quay ra nói với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, anh có nghĩ những người bị mất tích còn lại có thể không bị lây nhiễm không… Chúng ta đến bây giờ vẫn không tìm được bọn họ là vì họ cũng đang lẩn trốn những kẻ lây nhiễm này ở một chỗ bí ẩn nào đó.”
Đoàn Phong nghe cậu nói thì yên lặng một lát rồi bảo: “Cũng có thể có khả năng này, những người bị lây nhiễm này không thông minh cho lắm, hoặc có thể nói bọn họ chẳng có đầu óc gì cả, tất cả đều hoạt động bằng bản năng, cho nên hành vi của họ không thay đổi nhiều, bọn họ đều không chạy quá xa. Những người mà biết đi trốn thì chắc có lẽ về mặt suy nghĩ vẫn là người bình thường, những người này có thể là người sống sót, hoặc là người lây nhiễm còn chưa phát bệnh… Mặc kệ là tình huống nào, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ.”
Sau khi bàn bạc, mấy người bọn họ đã cho ra kết luận, tiếp tục mở rộng phạm vi lục soát, nếu như những người còn lại này thực sự đang tránh né sự tấn công của người lây nhiễm, vậy thì bọn họ sẽ trốn ở một chỗ tương đối an toàn, đồng thời cách xa khu vực lỗ thủng ở lưới sắt.
Tính đến số lượng người lây nhiễm còn lại chắc sẽ không quá nhiều, cho nên lần này Đoàn Phong không phân tổ mọi người nữa mà tập trung cùng nhau đi lục soát ở một hướng khác.
Trên đường đi Đoàn Phong trêu Viên Mục Dã: “Tiểu Viên, hệ thống radar của cậu có cảm giác được gì không?”
Trương Khai ở bên cạnh nghe thế vội vàng hỏi: “Hệ thống radar gì thế?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Đừng nghe đội trưởng Đoàn nói đùa, nếu tôi có khả năng đó thì đã tìm được toàn bộ người lây nhiễm trên núi rồi.”
Trương Khai càng nghe càng chẳng hiểu gì: “Không đúng, hai người đang làm trò bí hiểm gì vậy!”
Đoàn Phong là người rất kín tiếng, có một số việc nếu Viên Mục Dã không tự mình nói thì anh ta sẽ không chủ động nói ra. Nhưng cũng may Viên Mục Dã là một người rất thẳng thắn, chỉ cần không phải là chuyện quá riêng tư thì chẳng có gì là không thể nói cả.
“Vừa rồi lúc tôi đến gần người lây nhiễm thì cơ thể xuất hiện một số phản ứng lạ…” Viên Mục Dã thật thà nói.
Mọi người vừa nghe xong, ngoại trừ Đoàn Phong ra thì còn lại đều giật mình nhìn Viên Mục Dã.
“Là phản ứng… Lạ thế nào?” Trương Đại Quân truy hỏi.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Tôi cũng không rõ cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ là mỗi khi có người lây nhiễm ở gần, thì tôi có thể nghe được hoặc nói đúng ra là cảm giác được tiếng tim đập của đối phương.”
“Lợi hại thế cơ à! Bảo sao đội trưởng Đoàn bảo anh có hệ thống radar!” Trương Khai há hốc mồm ngạc nhiên.
Tằng Nam Nam vẫn luôn yên lặng đột nhiên xen lời vào: “Có thể là virus trong cơ thể anh cảm thấy sự tồn tại của đồng loại…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Cũng có khả năng này…”
“Như vậy nói cách khác thì trong cơ thể anh Viên đã có virus…” Hoắc Nhiễm lẩm bẩm.
Viên Mục Dã vẫn khá lạc quan với điều này: “Thật ra nhìn tình hình bây giờ thì virus trong cơ thể tôi không phải không có ích, ít nhất tôi có thể cảm giác được người lây nhiễm ở gần đây, coi như lợi dụng đồ bỏ đi vậy.”
Hoắc Nhiễm khẩn trương hỏi Đoàn Phong: “Đội trưởng, máy xử lý máu của chúng ta có thể tách được virus trong người anh Viên ra không?”
Dường như Đoàn Phong cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, anh ta suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chuyện này chỉ có tổng giám đốc Lâm mới có thể trả lời cậu. Nhưng máy xử lý máu của chúng ta cũng không phải là dụng cụ tách máu bình thường, nó chính là sản phẩm nghiên cứu khoa học của nhóm nhân viên dưới quyền tiến sĩ Lâm, chắc là… Sẽ dễ xử lý thôi.”
Hoắc Nhiễm thở phào: “Vậy thì tốt…”
Tiếp đó, mấy người bọn họ cười nói vui vẻ rồi đi thêm về phía trước một đoạn. Trời lúc này cũng đã dần sáng lên, bất tri bất giác mọi người đã giày vò cả một đêm.
Nhưng hiện thực không giống với trong dự đoán, từ đầu đến cuối họ vẫn không tìm được những người còn lại, cứ như những người này đã biến mất trong ngọn núi lớn này vậy.
Từ khi mấy người Đoàn Phong lên núi, ngoại trừ Viên Mục Dã bị ngất một lần, những người còn lại chưa ai được ngủ ngon. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ai có thể chịu nổi, thế là Đoàn Phong đưa ra kỳ hạn cuối, nếu như đến lúc đó mà vẫn chưa tìm được… Mấy người bọn họ cũng chỉ đành nghĩ biện pháp xuống núi.
Không ngờ đúng lúc này điện thoại vệ tinh trên người Đoàn Phong lại đột nhiên đổ chuông. Hóa ra là Ngũ Chí Hồng ở dưới núi đã tra được tin tức về nhóm phượt thủ của hai người Lam, Lý, so sánh với những người trong video trước đó, có thể xác định có tất cả bảy phượt thủ đã lên núi.
Sau khi đạt được con số chính xác, mấy người Viên Mục Dã lại dấy lên hy vọng, bởi vì cứ như thế thì bọn họ sẽ không cần lo lắng ngoại trừ sáu người này vẫn còn những du khách khác.
Lúc này Đoàn Phong lấy bản đồ ra một lần nữa, tiếp đó anh ta đánh dấu toàn bộ những khu vực đã lục soát, tình huống trước mắt là, bọn họ đã tìm toàn bộ khu vực vài cây số quanh thôn Tiến Lên, thế nhưng lại không hề phát hiện bóng dáng sáu người kia.
“Trong số sáu người này chắc có năm nhân viên cứu hộ, chỉ có một người là phượt thủ đã mất tích trước đó. Nếu như bọn họ muốn tránh né để không bị người lây nhiễm tấn công… Vậy bọn họ sẽ đi về hướng nào?” Đoàn Phong lầm bầm.
Viên Mục Dã nhìn bản đồ trong tay Đoàn Phong rồi nêu ra ý kiến của mình: “Chúng ta giả thiết là sáu người này không hề bị nhiễm virus, nếu như tôi là bọn họ thì việc đầu tiên sẽ là xuống núi cầu cứu. Nhưng cả trên đường đi, rồi đến tận thôn Tiến Lên mà chúng ta cũng không thấy một người bình thường nào… Điều này chứng tỏ là bọn họ không đi con đường xuống núi của chúng ta, mà chắc chắn đã đi theo một đường tắt khác.”
Trương Đại Quân nghe vậy bèn vò đầu: “Chúng ta bây giờ đến cả một quyển hướng dẫn đi đường cũng chẳng có, làm sao có thể biết bọn họ đi lối tắt nào? Cái thằng nhóc đi cùng chúng ta lên núi đúng là hèn nhát, trước đó còn thề thốt là phải mang bạn mình trở về, kết quả toàn là thả rắm không!”
Viên Mục Dã vỗ vỗ bả vai Trương Đại Quân: “Được rồi, anh không thể mong ai cũng là anh hùng được. Tình huống lần này đúng là quá nguy hiểm, anh ta không muốn mạo hiểm thì cũng có thể hiểu mà. Dù sao tình huống lần này khác hẳn với những lần anh ta lên núi cứu người khác.”
Trương Đại Quân còn muốn nói thêm gì đó thì Tằng Nam Nam đột nhiên lên tiếng: “Bọn họ có thể xuống núi từ một hướng khác không?”
Mọi người nghe xong lập tức nhìn vào bản đồ trong tay Đoàn Phong, cả đám phát hiện vượt qua ngọn núi này thì có một khe núi vắt ngang, nếu như đi thẳng dọc theo khe núi này… Có thể đi vòng về huyện, chỉ là con đường sẽ dài hơn gấp đôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất