Trong lúc mọi người kinh ngạc, công tử Kính Lăng vừa cười to, vừa đứng dậy, dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, hắn lại vô cùng thản nhiên tới trước mặt Vệ Lạc, cúi đầu, ngồi xổm xuống, đưa tay... sau đó, nâng nàng đứng dậy. Nếu như có mắt kính, lúc này chắc thành một đống mảnh vỡ rồi! Cô công chúa kia dẩu cặp môi mọng, nửa ngày không động đậy.
Vệ Lạc cũng thế, nàng ngây như phỗng tùy ý để cho công tử Kính Lăng nắm tay đứng lên, ngây như phỗng đối diện với dung nhan tuấn mỹ đến nỗi khiến người nghẹt thở, lại ngây như phỗng nhìn hắn cười như không nói rằng: "Sao lại si ngốc nhìn ta?"
Có quỷ mới si ngốc nhìn mi! Nghe thấy câu trêu đùa này, đại não đã thành hồ dán của Vệ Lạc có phản ứng. Nàng vội vã thu tay, sau đó, nàng còn theo phản xạ chùi tay lên áo gai — hồn nhiêu quên rằng lúc này nàng đang ở cổ đại, mà mỹ nam đối diện nàng là Kính Lăng!
Vệ Lạc mới lau tay một cái, liền choáng váng. Xung quanh nàng, truyền đến một tràng tiếng hút không khí! Tất cả mọi người đều trợn hai mắt không thể to hơn nữa, không dám tin mà nhìn Vệ Lạc!
Vệ Lạc cũng choáng váng, nàng không biết, thật sự không biết vì sao mình lại cư xử thái quá như vậy, lại làm động tác điếc không sợ súng như thế!
Vì thế, nàng cũng há hốc miệng nhỏ, ngốc trệ nhìn tay mình một cái, rồi chầm chậm mà kiên quyết đối mặt công tử Kính Lăng, một bộ thấy chết không sờn!
Bỗng dưng lại có một trận cười lớn truyền đến!
Người đang cười to chính là công tử Kính Lăng, hai tay hắn chấp lại, cười đến nghiêng ngả.
Vậy mà hắn lại cười!
Sau một hồi kinh ngạc qua đi, mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vì Vệ Lạc mà thở phào nhẹ nhõm. Vệ Lạc cũng trầm thấp thở ra một hơi thật dài.
Đúng lúc này, công tử Kính Lăng đột nhiên thu lại tiếng cười! Đây thực là trở mặt xoành xoạch.
Tiếng cười của hắn im bặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu lại khôi phục vẻ vô cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc. Chẳng qua lúc này Vệ Lạc đã không còn hoảng hốt, khi nãy ngay cả chết nàng cũng đã chuẩn bị, tự nhiên không hề hoảng loạn.
Đang lúc hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, sắp sửa mở miệng, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân này có chút gấp gáp, làm mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Chỉ tíc tắc, một hiền sĩ xuất hiện tại cửa, người đến chắp hai tay, cao giọng kêu lên: "Công tử, quân hầu cho mời gấp!"
Công tử Kính Lăng gật đầu, cũng không nhìn Vệ Lạc thêm lần nào nữa, xoay người đi ra ngoài. Hắn vừa đi tới cửa, một đám cung nữ liền chạy tới, vội vàng mang quan, đổi bào phục cho hắn.
Bị lạnh nhạt, Vệ Lạc ngơ ngác chôn chân tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, vô lực thầm nghĩ: là muốn ta sống hay chết, trước khi đi ngươi cũng nên à ừ một tiếng chứ! Rời đi như thế, lòng ta đang hoảng sợ treo lơ lửng đây này!
Vệ Lạc vô cùng bất lực, cúi đầu ủ rũ, từ lúc xuyên không đến thế giới này tới nay, nàng vẫn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng bước, vẫn cho rằng mình đủ cẩn thận, nhưng lúc quan trọng nhất, đối mặt với người không thể đắc tội nhất, nàng lại vì kiếp trước là một cô gái xinh xắn mà làm ra một động tác theo thói quen dẫn đến mầm tai họa.
Lúc này, mỗi người trong phòng đều lấy ánh mắt xem người chết nhìn Vệ Lạc, mãi đến khi họ đi xa, Vệ Lạc mới cúi đầu, uể oải đi ra.
Vệ Lạc hiện tại chẳng khác nào đang bị treo lơ lửng, nàng vốn là sai vặt trong thư phòng, vừa rồi bị công tử Kính Lăng biến thành sai vặt bên người của hắn, còn bây giờ lại là người chờ chết.
Vệ Lạc vòng tới vòng lui, cũng không biết mình phải làm gì. Việc liên quan tới công tử Kính Lăng đều là đại sự, chỉ mới một canh giờ, mọi người trong phủ đều biết Vệ Lạc đắc tội công tử, bởi vậy dưới cái nhìn của bọn họ, Vệ Lạc đã là người chết, đối với một kẻ đã chết, tất nhiên là sẽ không có người gây khó dễ, bắt nàng làm việc. Vệ Lạc không có việc gì làm lại rảo quanh một vòng, đến bữa tối thì không thấy đói bụng, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng mới nhớ là bản thân vẫn chưa có chỗ ngủ.
Suy nghĩ một lát, nàng cảm thấy vào lúc này, chắc là không có ai sẽ đồng ý sắp xếp chỗ cho mình — người sắp chết, còn ngủ cái gì nữa?
Bởi vậy, nàng lại loanh quanh một hồi, liền cất bước đến chỗ Tố. Chí ít nơi ấy vẫn còn là chỗ nàng an thân.
Khi Vệ Lạc hồn bay phách lạc đi tới cửa phòng, trên giường đá, quần áo của Tố và của mình đã được xếp chỉnh tề. Vệ Lạc nhíu mày, không biết tại sao, nàng cảm thấy căn phòng này có chút trống rỗng.
Đóng cửa phòng lại, Vệ Lạc ngã xuống giường nhìn một vùng bát ngát xanh bên ngoài đến phát ngốc. Đầu óc nàng rỗng tuếch, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất về phía đường chân trời, đèn đuốc được thấp sáng, chiếu rọi khắp vùng một mảng đỏ rực.
Tố vẫn chưa trở về. Vệ Lạc nhíu mày, vào lúc này chắc là đã xong bữa tối, trời đã sụp tối, sao Tố vẫn chưa về?
Nghĩ đến việc ban ngày, trong lòng Vệ Lạc căng thẳng, nàng vội vã bò dậy từ trên giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh nàng đã đi đến ngoài thư phòng của thực khách tam đẳng, trong thư phòng ngoài ánh đuốc hừng hực, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào, Vệ Lạc xem xét một lúc, cuối cùng nhìn thấy người làm tạp dịch thư phòng giống nàng.
Nàng vội vàng đi tới tạp dịch kia. Nàng mới đi mấy bước, tạp dịch kia liền phát hiện ra động tác của nàng, quay đầu nhìn nàng. Hắn nhìn Vệ Lạc, rồi đột nhiên lui về phía sau vài bước, tiếp đó xoay người vội vàng chạy tót vào trong thư phòng!
Hắn đang tránh né mình! Lại còn rõ ràng như thế!
Không chỉ có hắn, các tạp dịch xung quanh và các thực khách đều nhìn Vệ Lạc bằng ánh mắt nhìn người đã chết!
Bước chân Vệ Lạc dừng lại!
Nàng đột nhiên thầm nghĩ: đúng rồi, mình hiện tai đang là kẻ chịu tội, tiếp xúc với mình chẳng tốt lành gì. Bất kể thế nào, tình cảnh của Tố không thể càng thảm hại hơn so với mình được, mình không muốn hắn thêm phiền phức.
Vệ Lạc nghĩ tới đây, lại quay trở về căn phòng kia. Tuy nàng không muốn thêm phiền phức cho Tố, nhưng cũng không phải thánh nhân, sẽ không để bản thân ngủ ngoài trời một đêm. Nếu như ngày mai phải chết, vậy cũng không thể biểu hiện quá mức chán nản.
Hừ, cũng may thân thể này còn là một vị công chúa, khí thế trên người cũng không thể kém người khác.
Vệ Lạc lại trở về phòng, nàng không có tâm tình luyện kiếm, cũng không có tâm tình lau người. Cởi giày rơm xong liền ngã trên giường nằm im như chết. Cũng không biết ngây người bao lâu, Vệ Lạc bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi nàng mở mắt lần thứ hai, bên ngoài đèn đuốc còn hừng hực cháy, xa xa tiếng sênh ca không dứt.
Nàng vội vã quay đầu nhìn về phía bên kia — tại sao Tố vẫn chưa về?
Vệ Lạc ngơ ngác ngồi ở đầu giường, mấy lần chuẩn bị đi tìm Tố, nhưng nghĩ đã không tìm được thì coi như thôi đi.
Thời gian từng giờ trôi qua, dần dần, ánh đuốc đồng loạt tắt, dần dần, tiếng sênh ca tan hết, dần dần, tiếng người cũng không còn.
Trăng đã treo giữa trời! Đã là canh ba! Tố vẫn chưa về!
Một đêm này, Vệ Lạc vẫn ngồi trên giường nhìn cửa phòng, nhưng Tố vẫn không trở về.
Nắng sớm đã lên, Vệ Lạc lấy tay xoa hai mắt chua xót, âm thầm hạ quyết tâm: chỉ cần trời vừa sáng, mình sẽ đi tìm Tố.