Việt Cơ

Chương 63: Thay y phục (2)

Bất tri bất giác, hô hấp Vệ Lạc có chút gấp gáp, trên khuôn mặt đen nhẻm nhỏ nhắn bắt đầu ửng hồng, dần dần đã lan đến vành tai. Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, không nhìn ra một chút tâm tình gì - hắn lãnh đạm, khiến trái tim đang đập dồn của của Vệ Lạc cũng hơi thả lỏng. Nàng cởi ngoại bào màu đen xong, bước chân nhẹ nhàng đến bên tháp kỷ, vô cùng chăm chú trải ngoại bào ra, rồi gấp góc tay áo, mép áo lại... Những động tác này, Vệ Lạc làm rất chăm chú, rất cẩn thận. Nhưng nàng cũng làm quá chăm chú, quá cẩn thận. Hai hàng thị tỳ vẫn cúi đầu không nhúc nhích như cũ, như thể không tồn tại. Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không chút biểu cảm, hắn nhìn từng động tác của Vệ Lạc, mãi đến khi nàng xếp xong góc áo cuối cùng, hắn mới chậm rãi mở miệng, "Tiểu nhi, ta vẫn cần thay quần áo." Hắn nói rất bình tĩnh, rất điềm đạm, tựa như đang trần thuật một sự thật vậy. Chuyện này thật hiếm thấy, bởi vì trong ngữ điệu hắn không hề có nộ khí. Khiến đám thị tỳ không khỏi lặng lẽ giương mắt nhìn hắn. Vệ Lạc đang quay lưng với hắn nghe vậy khóe miệng giật mạnh mấy cái - nàng đương nhiên biết hắn còn muốn thay quần áo. Nhưng mà, nhưng mà, nàng vốn muốn câu giờ, nàng đang mong chờ những thị tỳ kia thay giúp hắn quần áo còn lại trên người, hiện tại nàng vừa mệt vừa đói, tim rất yếu, không chịu được dày vò đâu, hic... Nếu công tử Kính Lăng đã mở miệng, Vệ Lạc liền không dám tự cho là thông minh, nàng vội vã cung kính xoay người, lưng hơi khom, đầu cúi thấp, rất cung kính thành thật nói: "Tiểu nhân hồ đồ rồi." Dứt lời, nàng tiến lên một bước, đưa tay sờ nút thắt trên cổ áo trung y của công tử Kính Lăng. Loại nút thắt này hình dạng giống cái xẻng, màu sắc như đồng thau, khéo léo đáng yêu. Nhưng mà dù nó có đáng yêu, Vệ Lạc cũng không dám nhìn lâu, ngay đằng sau nó là cái cổ của công tử Kính Lăng, nơi đó hầu kết nổi cao! Nhìn hầu kết kia, không biết tại sao, Vệ Lạc lại nuốt một ngụm nước miếng, sau đó, nàng phát hiện miệng mình khô cực kỳ, rất muốn uống nước. Vệ Lạc lặng lẽ liếc mắt nhìn công tử Kính Lăng, âm thầm suy nghĩ: cũng không biết mình xin nghỉ để uống nước hắn có cho phép không? Nàng mới vừa giương mắt, liền lạc vào con ngươi thâm trầm tĩnh lặng tựa màn đêm của công tử Kính Lăng, lập tức cúi đầu. Lúc này, Vệ Lạc không chỉ muốn uống nước, nàng còn muốn đi tiểu, càng muốn té xỉu, nàng thậm chí hy vọng có người nào đó xông tới. Nhưng mà, không có! Cái gì cũng không có! Chớp chớp mắt, Vệ Lạc bỗng dưng cảm thấy rất oan ức, công tử Kính Lăng này chuyện gì tốt không gọi mình làm? Tại sao phải bắt mình giúp hắn thay quần áo chứ? Bản thân hai ngày không ăn không ngủ, sao hắn còn muốn chơi đùa nhịp tim của mình như thế, làm mình chẳng còn ra mình nữa? Đương nhiên, uất ức này chút xíu nàng cũng không dám biểu lộ. Nhiều nhất, nàng cũng chỉ là lặng lẽ liếc công tử Kính Lăng một cái, dán mắt vào nút thắt ở cổ áo hắn, cắn răng, tưởng tượng hầu kết của hắn thành cái đùi gà! Tay nàng run run, chậm rãi, chậm rãi đưa tới hầu kết của hắn, khi ngón tay chạm vào da thịt nam tính bóng loáng kia, tay nhỏ bé của Vệ Lạc bỗng nhiên run lên, buông thõng xuống dưới. Có điều, tay vừa buông, Vệ Lạc liền hít một hơi thật mạnh, nàng hít rất mạnh, không quan tâm công tử Kính Lăng có nghe được hay không. Hít khí xong, Vệ Lạc đưa tay đặt lên nút thắt ở cổ áo hắn, nhìn chung cũng đã lấy được dũng khí cởi ra trung y của hắn. Khi tay nàng rốt cuộc ổn định một chút, thì công tử Kính Lăng vẫn đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng mở miệng, tiếng nói của hắn có hai phần khàn khàn, "Chỉ là cởi một cái áo bào, sao tiểu nhi lại khẩn trương như thế?" Giọng nói của hắn rất ôn hòa, mơ hồ mang theo hiếu kỳ. Đương nhiên, Vệ Lạc nghe vào tai thì cảm thấy trong giọng nói này có nhiều ngụ ý, còn xa mới đến cái gọi là thân thiện. Môi Vệ Lạc run rẩy một cái, nàng run cầm cập, giọng nho nhỏ, khẩn trương vang lên: "Tiểu nhi đê tiện, lần đầu tiên trong đời đến gần ngọc thể quý nhân, vừa vui mừng, lại vừa sợ sệt." Trả lời như vậy thỏa đáng rồi chứ? Cúi thấp mặt mày, tận lực đặt sự chú ý lên ngón tay của mình, Vệ Lạc hơi hơi có chút đắc ý. Khoé môi công tử Kính Lăng lần thứ hai nhếch lên. Hắn vẫn rất bình tĩnh, ôn hòa lẳng lặng nhìn Vệ Lạc, lại hỏi: "Tiểu nhi từ trong lao đi ra, nhưng hơi thở thanh trong mát lạnh, sao lại thế nhỉ?" Hắn hỏi thật tự nhiên, ngoại trừ có chút hiếu kỳ thì không còn nghe ra ý gì khác. Nhưng mà, tay Vệ Lạc vẫn chẳng có khí khái run bắn. Tay vừa mới run run, nàng liền dừng động tác, mãi đến khi tay ổn định lại Vệ Lạc mới bắt đầu gỡ nút thắt thứ hai. Tới nút này thì quá tốt rồi, quá là tốt rồi, ai ai, nàng rốt cuộc không phải nhìn da thịt hắn nữa, rốt cuộc sẽ chẳng bất cẩn mà chạm phải da thịt hắn, sẽ không vì lẽ đó mà làm cử chỉ thất thố lộ ra sơ hở, ôi, thật sự là quá tốt quá tốt rồi! Vệ Lạc đang vô cùng đội ơn nút thắt trên ngực áo của công tử Kính Lăng, nên cũng vô tâm suy xét ý nghĩa câu nói của công tử Kính Lăng. Cho dù lúc mới nghe nàng cảm thấy rõ có gì đó không đúng, nhưng vì vui mừng nàng lại quên mất - toàn bộ tâm thần, hết thảy tinh lực, tất cả ý chí của nàng đều đang chống cự hơi thở nam tính của hắn, bắt buộc chính mình phải như thường trước mặt hắn, trong đầu đã rỗng tuếch từ lâu. Vốn, uể oải và đói bụng đã khiến tinh thần nàng trì nộn, lý trí giảm sút. Bởi vì quá mức chăm chú, Vệ Lạc lại quên luôn câu hỏi rất không tầm thường của công tử Kính Lăng, nàng cũng quên cả trả lời. Công tử Kính Lăng vẫn lẳng lặng như cũ mà nhìn chằm chằm nàng, cũng không hỏi thêm. Được rồi, rốt cuộc cũng tháo được nút thắt thứ hai Sau đó là nút thắt thứ ba. Phần sau rất đơn giản, trên căn bản, chỉ cần không chạm phải da thịt của hắn, Vệ Lạc liền cảm thấy hơi thở hắn cũng không khiến người ta sợ như vậy - trực tiếp rót vào từng lỗ chân lông của nàng, thấm vào trái tim muốn thoát ra của nàng. Làm cho nàng luôn cảm giác nhịp tim của mình ầm ĩ tới nỗi toàn bộ phủ Kính Lăng đều nghe thấy, khiến nàng cảm giác mình không cẩn thận sẽ để lộ thân phận. Rốt cục cởi xong hết. Vệ Lạc thở phào nhẹ nhõm, một hơi này nàng thở ra rất thoải mái, bởi vậy, cũng có chút tiếng động phát ra. Hoàn thành bước thứ nhất, Vệ Lạc rất cao hứng, mày mắt nàng cong thành một đường, chỉ kém không bật cười, nàng xoay người vòng ra sau công tử Kính Lăng, cởi trung y của hắn ra. Vệ Lạc đặt trung y của hắn lên một bên kỷ, xoay đầu lại. Vừa quay đầu, khuôn mặt nhỏ của nàng thoắt một cái, lần thứ hai ửng hồng tới tai. Bên trong nữa, là một cái áo tơ màu trắng nhạt, loại tơ này khác với tất cả mọi người, dường như đã được đặc biệt phối hợp giữa các chất liệu. Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, loại áo tơ này ngoại trừ thoải mái mềm mại, còn có một ưu điểm là vô cùng trong suốt. Nó cực kỳ trong suốt, toàn thân bắp thịt rắn chắc của công tử Kính Lăng, còn có hai điểm đỏ trước ngực xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Vệ Lạc. Vệ Lạc trợn mắt há mồm nhìn mỹ cảnh trước mắt. Đây quả thật là mỹ cảnh, hai vai công tử Kính Lăng rộng, eo thon chân dài, ngoại trừ ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, còn sở hữu vóc người không chê vào đâu được. Lúc này, mái tóc đen óng của hắn xoã xuống chiếc áo tơ trắng, có một lọn càng thêm đẹp đẽ rủ xuống vòm ng ực của hắn - nơi đó không có quần áo che đâu! Chết tiệt, biết rõ bản thân uy vũ hơn người, hại nước hại dân, sao còn không che nhiều một chút? Đột nhiên Vệ Lạc cảm thấy rất khó thở. Đột nhiên, trước mắt nàng tối sầm, trong tối tăm mông lung, đại não đang ngừng hoạt động của nàng lóe qua một tia sung sướng: A, tim của mình không được khỏe, sao lại quên mất nhỉ? Nàng thầm vui mừng, nhắm mắt lại, thân thể nhỏ bé ngả về phía trước, nặng nề "ầm" một tiếng ngã bệt mông xuống đất. Đang khi công tử Kính Lăng hơi nhíu mày, một thị tỳ tiến lên một bước, thăm dò chóp mũi của nàng, ngửa đầu cung kính nói rằng: "Công tử, hắn ngất rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất