Chương 109: Thạch phá kinh thiên
"Đương nhiên, nếu phi kiếm tạo thành kiếm trận có thể tích, kích thước, trọng lượng, trình độ sắc bén đều giống nhau như đúc, vậy sẽ càng dễ dàng điều khiển và bố trí kiếm trận. "
Dừng một chút, Huyền Dịch cười nói: "Nhưng chuyện này không quá thực tế, trừ phi những phi kiếm này đều do một vị Luyện Khí Sư luyện, hơn nữa còn là một bộ phi kiếm mà vị Luyện Khí Sư này chuyên môn chế tạo ra."
"Một bộ phi kiếm" Ánh mắt Tô Tử Mặc lấp lóe, giống như có điều suy nghĩ.
"Ngươi là đệ tử Khí phong, mặc dù còn chưa trở thành Luyện Khí Sư, nhưng cũng hiểu rõ thuật Luyện Khí phức tạp gian nan thế nào, luyện chế ra một kiện Linh khí có phẩm giai đã rất khó, chớ nói chi là một bộ."
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Chuyện khác thì không dám nói, nhưng nếu luyện chế ra một bộ hạ phẩm phi kiếm giống nhau thì đối với hắn cũng không tính là chuyện khó gì.
"Đương nhiên, ta biết con đường này cũng không dễ đi, suy nghĩ này cũng chưa chắc có thể giúp ngươi có thể đánh bại Phong Hạo Vũ sau khi tranh tài Linh phong diễn ra, dù sao khoảng cách tới cuối năm chỉ còn không đến ba tháng, thời gian quá ngắn."
Huyền Dịch nói với vẻ đầy mong đợi: "Nhưng ngươi là Bày Trận Sư có thiên phú nhất mà ta từng gặp được, sau này có lẽ có thể cố gắng phát triển theo hướng này, trở thành một Kiếm Trận Sư chân chính."
"Thủ tọa đại nhân, ngươi là Kiếm Trận Sư sao" Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi.
"Ta là Kiếm Trận Sư duy nhất của tông môn." Huyền Dịch cười gật gật đầu.
Đến lúc này, Tô Tử Mặc mới hiểu được, Huyền Dịch chờ hắn ở chỗ này, nói ra mấy câu như vậy, thật ra là muốn vì tìm kiếm một truyền nhân Kiếm Trận Sư cho tông môn.
Huyền Dịch lấy ra một cuốn sách từ trong túi trữ vật, đưa cho Tô Tử Mặc, nói ra: "Tam Tài kiếm trận chắc hẳn ngươi đã nhìn thấy trong Trận Các nhìn qua, quyển này là Lục Hợp kiếm trận. Sau khi nhớ kỹ thì thiêu huỷ đi, không được truyền ra ngoài."
Tô Tử Mặc dùng cả hai tay tiếp nhận, gật gật đầu.
Huyền Dịch nghĩ nghĩ, lại nói: "Tử Mặc, thành bại nhất thời không cần để ở trong lòng, con đường tương lai còn rất dài."
Tô Tử Mặc biết Huyền Dịch là lo lắng cuối năm hắn thua Phong Hạo Vũ, lòng tin bị đả kích nên mới có lời ấy.
Trên thực tế, không riêng gì Huyền Dịch, thủ tọa bốn phong khác và tất cả những người ở Phiêu Miểu phong, đều không có người nào đánh giá cao Tô Tử Mặc.
Nếu so đấu luyện khí, luyện đan, hai người thắng bại khó liệu.
Nhưng nếu hai người ngự kiếm chiến đấu, theo đám người, kết cục đã được quyết định từ lâu, Tô Tử Mặc chỉ là tự rước lấy nhục.
Đương nhiên, ở trong Phiêu Miểu phong, còn có một tồn tại xem trọng Tô Tử Mặc, nhưng tồn tại này không phải một người...
"Đi thôi, thời gian quý giá, cố gắng tập trung vào luyện đan, luyện khí, tranh thủ lấy được đệ nhất của hai phong." Huyền Dịch lại căn dặn một câu.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, thu hồi quyển sách về Lục Hợp kiếm trận, tế ra phi kiếm, bay ra khỏi Tháp Thập Trận, biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Ngay khi Tô Tử Mặc rời khỏi Tháp Thập Trận, trên Thập Trận Bi đã xảy rat hay đỏi, tất cả đều tụt một hạng, vị trí đầu tiên lại để trống!
Chung Ôn lập nên kỷ lục lúc trước, đã bị đẩy xuống hàng thứ hai.
Ở hàng thứ nhất của Thập Trận Bi có viết một hàng chữ.
"Xông qua mười tầng Tháp Thập Trận, tổng thời gian: bảy ngày chín canh giờ!"
Còn mục tên họ ở đầu tiên lại là trống rỗng!
Đúng lúc này, Huyền Dịch cũng từ bên trên Tháp Thập Trận hạ xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh này, có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Có lẽ tiểu tử này mệt mỏi mơ hồ, thế mà lại quên thả lệnh bài tông môn trên Thập Trận Bi rồi."
La trưởng lão sửng sốt nửa ngày, mới giật mình nói: "Ai nha, ta quên nói cho hắn biết chuyện này!"
Sau khi xông trận xong, chỉ khi cầm lệnh bài tông môn của mình chạm vào Thập Trận Bi, Thập Trận Bi mới có thể ghi chép lại tính danh của người xông trận.
Ba tháng thời gian, Tô Tử Mặc ngâm mình trong Trận Các nghiên cứu về các bộ trận pháp, gần như chưa từng phân tâm, càng không trao đổi với các đệ tử Trận phong khác, đừng nói là chuyện này, ngay cả tác dụng của Thập Trận Bi là gì, hắn cũng không biết.
Trước khi xông trận, Tô Tử Mặc thấy ở đây có một tấm bia đá lớn đứng thẳng, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không hỏi thăm, mà chỉ trực tiếp đi vào xông trận.
La trưởng lão thấy Tô Tử Mặc chỉ là một đệ tử Khí phong, cho rằng hắn chỉ đến tham gia náo nhiệt, căn bản không ngờ hắn có thể lưu danh trên Thập Trận Bi, nên cũng không nhắc tới việc này.
"Nếu không ta đi gọi hắn trở về đi." La trưởng lão đằng không bay lên, muốn đuổi theo nói việc này cho Tô Tử Mặc.
Huyền Dịch khoát khoát tay, lắc đầu nói: " Được rồi, người này đã gần tám ngày không chợp mắt, để hắn nghỉ ngơi thật khỏe một chút."
"Vậy ngày mai ta lại đi tìm hắn" La trưởng lão hỏi.
Huyền Dịch trầm ngâm một chút, nói: "Đợi Tranh tài ngũ phong diễn ra xong rồi hãy nói, việc này trước tiên cứ giúp hắn giấu đi. Không cần suy nghĩ nhiều, việc này nhất định sẽ khiến ngũ phong chấn động, nếu đệ tử khác biết hắn xông qua Tháp Thập Trận, khẳng định lại có không ít chuyện phiền toái."
" Ừ, cũng được."
La trưởng lão gật gật đầu: "Khoảng cách tới tranh tài cuối năm chỉ còn chưa đầy ba tháng, đừng nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến hắn tu luyện."
Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu sau đó mới rời khỏi nơi đây.
Rốt cục La trưởng lão cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.
Trước tháp Thập Trận khôi phục yên tĩnh, đệ tử ngũ phong đang nghỉ ngơi vẫn chưa có người nào ý thức được, chỉ qua một đêm mà trên Thập Trận Bi đã có thêm một hàng chữ...
...
Ngư Bình là đệ tử Trận phong, dựa theo thói quen mấy ngày này, sáng sớm hắn đã chạy đến nhìn Thập Trận Bi một chút, sau đó mới đi làm chuyện khác.
Sáng sớm ngày hôm đó, Ngư Bình ngự kiếm bay đến, dạo qua một vòng trước Tháp Thập Trận, ánh mắt đảo qua Thập Trận Bi lại thu về.
" Ừ, không thay đổi."
Ngư Bình lẩm bẩm một tiếng.
Trên Thập Trận Bi có cả một trăm hàng chữ, chỉ nhìn lướt qua thì thực sự không thể nhìn ra có thay đổi gì.
Đột nhiên!
Vẻ mặt Ngư Bình thay đổi, đột nhiên quay đầu, nhìn chòng chọc vào hàng thứ nhất trên Thập Trận Bi, hai mắt càng mở càng lớn, con ngươi lại co rút vào.
Thay đổi!
Thập Trận Bi có biến!
Chung sư huynh bị đẩy xuống hàng thứ hai!
Tên trên hàng thứ nhất...
Ô
Đây là ý gì
Trống không
Ngư Bình nhìn kỹ.
Nháy mắt mấy cái, lại nhìn, ở phần tên họ đúng là trống rỗng.
Ngư Bình hạ xuống mặt đất, đi tới gần, xoa xoa con mắt, lại nhìn lại, vẫn chỉh trống không.
Người xông trận không có tên
Ngư Bình theo bản năng nhìn ra phía sau, theo bản năng miệng mở lớn, trong mắt đều là rung động.
"Xông qua mười tầng Tháp Thập Trận, tốn thời gian bảy ngày chín canh giờ!"
Hàng chữ này, trực tiếp dọa Ngư Bình phải giật mình.
Ngư Bình cũng chưa hề đụng tới, cả người rơi vào trạng thái ngơ ngác, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, chỉ biết lẩm bẩm theo bản năng: "Xông qua mười tầng, xông qua mười tầng..."
"Ngư sư đệ, sáng sớm đã chạy tới rồi "
Có người sau lưng chào hỏi, Ngư Bình giống như không nghe thấy.
"Ở nơi này làm gì, nhìn Thập Trận Bi mà phát điên được à? "
Sau lưng, có đệ tử Trận phong chạy tới vỗ bả vai Ngư Bình một cái, trêu ghẹo nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa liếc nhìn lên, nụ cười trên mặt người này cũng đọng lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng rít lên vạch phá bầu trời, đánh thức vô số đệ tử Trận phong còn đang ngủ say.
"Phá rồi! Phá rồi!"
"Người thần bí xông trận đã xông qua mười tầng đại trận!"
"Kỷ lục mới sinh ra, Chung Ôn bại hoàn toàn!"
Không đến nửa canh giờ, tin tức này đã nhanh chóng truyền ra khắp ngũ phong.
Thạch phá kinh thiên!