Chương 117: Hù chạy
Tô Tử Mặc muốn luyện chế là một cây búa to.
Trong khoảng thời gian này đến nay, nhóc mập mạp đã trợ giúp hắn không ít.
Mà lần trước hai người giao thủ, trong lúc vô tình Tô Tử Mặc còn khiến chiếc búa to của nhóc mập mạp bị lõm vào năm hố nhỏ.
Chuôi búa to này chính là chế tạo vì nhóc mập mạp.
Lại qua nửa canh giờ, các tu sĩ khác đều đã bắt đầu tạo hình, còn Tô Tử Mặc mới vừa dung luyện xong, hắn ngồi xếp bằng xuống, vừa khôi phục linh khí, vừa đợi đỉnh luyện khí lạnh đi.
Một bước này, đã đào thải mấy tên đệ tử.
Mấy tên đệ tử này không biết khống chế tốt nhiệt độ làm lạnh, kết quả không thể tạo hình, cuối cùng đều thất bại.
Lại qua thêm một khắc đồng hồ, Tô Tử Mặc đột nhiên đứng dậy, dùng linh khí ngưng tụ ra một đôi đại thủ, thăm dò vào bên trong đỉnh luyện khí, bắt đầu tạo hình.
Một bên khác, truyền đến tiếng đinh đinh đương đương.
Phong Hạo Vũ đã bắt đầu rèn luyện.
Mỗi một lần búa rơi xuống, đều sẽ tiếp tục tinh luyện tạp chất trong phi kiếm, khiến phi kiếm càng cứng rắn hơn.
Phi kiếm bị đốt đến đỏ ngầu, bị búa nên xuống, đốm lửa bắn tứ tung, những tia lửa này trên thực tế chính là tạp chất trong phi kiếm, rơi xuống trong đỉnh.
Bên này, Tô Tử Mặc cũng đã tạo hình kết thúc.
"Đây là cái gì, một cái búa lớn "
"Hơn nữa cái búa này nhìn có vẻ quá ngu, thao túng lãng phí linh khí, ai lại dùng chứ!"
" Không sai, cái búa to đã mất đi tính linh xảo nhẹ nhàng vốn có của Linh khí, ngược lại giống như binh khí mà đám giang hồ thảo mãng cầm trong tay, quá tầm thường."
Bên ngoài đại điện, đông đảo đệ tử bắt đầu bình phẩm cây búa to mà Tô Tử Mặc muốn luyện từ đầu đến chân.
Chỉ có nhóc mập mạp là trong lòng hơi động, nháy mắt mấy cái, nghĩ tới một cái khả năng.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh như thường, sau khi tạo hình xong, một lần nữa ngưng tụ ra linh hỏa cấp ba, bắt đầu nung khô búa to.
Rất nhanh, búa to bị đốt đến trạng thái đỏ hồng trong suốt.
Ngay khi Tô Tử Mặc vừa mới bắt đầu trui luyện, Phong Hạo Vũ đã rèn luyện kết thúc.
Vào thời khắc này, Phong Hạo Vũ do dự.
Bước kế tiếp chính là bước tụ linh mấu chốt nhất trong quá trình luyện khí.
Bây giờ Phong Hạo Vũ chiếm ưu thế rõ ràng, dù là từ hình dạng Linh khí hay tốc độ luyện chế, hắn đều đã thắng qua Tô Tử Mặc.
Nhưng nếu như tụ linh thất bại, phi kiếm nổ tung, hắn sẽ trực tiếp bị đào thải.
Lựa chọn tụ linh, cần phải có quyết đoán rất lớn.
Mấy tháng nay, Phong Hạo Vũ đã từng tụ linh thành công một lần, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn không dám đánh cược.
Chần chờ thật lâu, Phong Hạo Vũ từ bỏ tụ linh, trực tiếp để phi kiếm vừa luyện chế ra vào trong nước lạnh.
Xoạt một tiếng, khói trắng cuồn cuộn bốc lên, phi kiếm thành hình!
Lần này tranh tài ở Khí phong, Phong Hạo Vũ là người đầu tiên luyện chế ra Linh khí, sau đó để phi kiếm lên cái bàn phía trước, trở lại chỗ cũ, vẫn ung dung nhìn Tô Tử Mặc.
"Phong sư huynh thắng rồi!"
" Không sai, trừ phi Tô Tử Mặc tụ linh thành công, nếu không tuyệt đối không có bất cứ cơ hội thủ thắng nào."
"Có thể tụ linh thành công sao, ha ha, đừng quên, hắn bái nhập tông môn vẫn chưa tới một năm, trong bầu không khí khẩn trương kích thích như vậy, e là cho dù Luyện Khí Sư cao cấp đến đây, tụ linh tỷ lệ cũng phải giảm bớt đi nhiều."
Đám đệ tử Linh phong đứng bên ngoài xem cuộc chiến đều thở phào một hơi.
Người thứ hai rèn luyện kết thúc là đệ tử Khí phong-Tiết Nghĩa.
Có được linh hỏa cấp hai, tốc độ luyện khí cảa Tiết Nghĩa cũng dẫn trước đa số người.
Bước kế tiếp chính là tụ linh.
Khác với Phong Hạo Vũ, Tiết Nghĩa cũng không từ bỏ, mà là lựa chọn tụ linh!
Thấy cảnh này, lão già âm thầm gật đầu.
Bình tĩnh mà xét thì thiên phú của Phong Hạo Vũ trên luyện khí quả thật không tệ, còn muốn thắng qua Tiết Nghĩa, nhưng hắn lại thiếu một chút quyết đoán.
Nếu như khi nãy Phong Hạo Vũ lựa chọn tụ linh, lão già đúng là sẽ coi trọng hắn thêm mấy phần.
Cho dù không hiểu thuật luyện khí, đông đảo đệ tử cũng đều biết rõ việc tụ linh gian nan thế nào.
Tiết Nghĩa lựa chọn tụ linh, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Vẻ mặt Tiết Nghĩa nghiêm túc, thận trọng khống chế linh khí bên trong đỉnh luyện khí, chậm rãi ngưng tụ lên thân kiếm.
Cạch!
Một tiếng vang giòn từ trong đỉnh vang lên, cực kỳ rõ ràng trong đại điện.
Hỏng!
Tiết Nghĩa thầm hô không ổn.
Đông đảo đệ tử lắc đầu.
m thanh này, chính là tiếng vang khi trên thân kiếm xuất hiện vết rách.
Quả nhiên.
Sau một khắc, một tiếng răng rắc vang lên!
Trong đỉnh luyện khí của Tiết Nghĩa truyền đến một tiếng vang thật lớn, phi kiếm nổ tung, mảnh vỡ bắn ra ở trên nắp đỉnh, phát ra tiếng đinh đinh đương đương.
Tụ linh thất bại.
Tiết Nghĩa cười khổ một tiếng, thu đỉnh luyện khí về, khom người một xá với thủ tọa ngũ phong, rời đi Luyện Khí điện.
Phi kiếm nổ tung, mang ý nghĩa hắn đã bị đào thải.
Sau đó, bắt đầu có đệ tử khác hoàn tất luyện khí, trừ Tiết Nghĩa, không có đệ tử nào dám thử nghiệm tụ linh.
Nhưng vào lúc này, Tô Tử Mặc thở một hơi dài nhẹ nhõm, kết thúc rèn luyện.
Bá bá bá!
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Tô Tử Mặc.
Trong ánh mắt mấy đệ tử Khí phong đều toát ra vẻ chờ mong.
Tô Tử Mặc đã trở thành hi vọng cuối cùng của Khí phong.
Nếu như Tô Tử Mặc thất bại thì mang ý nghĩa là lần này đệ nhất Khí phong, sẽ bị đệ tử phong khác cướp đi!
Mặc dù mọi người đều sư huynh đệ đồng môn, nhưng đối với Khí phong thì đây cũng không hề quang vinh.
Tô Tử Mặc dừng lại một chút, đột nhiên làm ra một động tác làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi—— Thu đỉnh luyện khí về!
"Hắn, hắn đây là muốn làm gì "
"Từ bỏ tụ linh sao "
"Không rõ."
Nếu như Tô Tử Mặc từ bỏ tụ linh, chỉ cần lấy búa to từ trong đỉnh luyện khí ra, để vào trong nước lạnh là đủ.
Nếu như lựa chọn tụ linh, cũng không cần thu đỉnh luyện khí về.
Tiếp theo, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, vẻ mặt Tô Tử Mặc nghiêm túc, bắt đầu thao túng linh khí chung quanh búa to, ngưng tụ lên thân búa.
Tụ linh!
Tô Tử Mặc vẫn lựa chọn tụ linh.
Nhưng tình cảnh này lại quả thực có chút quỷ dị.
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có một Luyện Khí Sư nào trong lúc tụ linh lại triệt hồi đỉnh luyện khí.
Đối với Luyện Khí Sư mà nói thì việc này quá nguy hiểm, hoàn toàn không cần thiết.
Một khi tụ linh thất bại, Linh khí nổ tung, người đầu tiên gặp họa chính là Luyện Khí Sư.
"Ừ"
Lão già thấy cảnh này, trong lòng căng thẳng, theo bản năng đứng dậy, muốn mở miệng ngăn cản.
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc đã bắt đầu tụ linh.
Nếu như lão già mở miệng cắt ngang, Tô Tử Mặc hơi phân tâm, tụ linh tất nhiên sẽ thất bại.
Lão già nhíu chặt chân mày, do dự thật lâu lại ngồi trở xuống, tinh thần căng thẳng, chuẩn bị tùy thời ra tay cứu Tô Tử Mặc.
Phong Hạo Vũ vốn đứng bên cạnh Tô Tử Mặc, cũng bị động tác này làm cho giật nảy mình, vội vàng vọt đến một bên.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc vừa tụ linh, vừa nghiêng đầu sang, tự tiếu phi tiếu nói: "Chạy cái gì, sợ à?"
Trong ngoài đại điện, một mảnh xôn xao!
Khi tụ linh cần tập trung tinh thần, không thể chịu một chút sơ sẩy nào, làm gì có người nào giống Tô Tử Mặc, chẳng những thu đỉnh luyện khí về, còn dám nói chuyện phiếm cùng người khác.
Thế này không phải là tự tìm chết sao?
Trên thực tế, người khác cũng không biết, Tô Tử Mặc tụ linh dựa vào là linh giác của hắn.
Cho dù hắn phân tâm, một khi có điềm báo trước tụ linh thất bại, linh giác sẽ cảnh báo trước một bước, Tô Tử Mặc tự nhiên sẽ dừng lại.
"Tên điên!"
Phong Hạo Vũ lạnh lùng nói một câu, lại lui lại nơi xa mấy bước.
Bên cạnh Tô Tử Mặc vốn còn có mấy đệ tử khác, có vừa mới luyện khí hoàn tất, ngay cả phi kiếm đều không kịp giao, chỉ vội vàng rút lui về phía sau như né tránh ôn thần vậy.
Có đệ tử còn đang rèn luyện Linh khí, trông thấy một màn này, bị dọa đến hồn phi phách tán, Linh khí trong đỉnh luyện khí cũng mặc kệ, quay đầu chạy, chỉ hận cha mẹ sinh ra hắn thiếu hai cái đùi.
Bên trong Luyện Khí điện hỗn loạn tưng bừng.
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc chung quanh trừ thủ tọa ngũ phong ra thì không còn người khác!